Lý Thúy Thúy hơi lo lắng, cầm trên tay quả dâu tây lớn, đẹp mắt: “Nhưng mà… giá bán thế nào đây?

“Chỗ này chắc chỉ được tầm 30 cân nhỉ?

Diệp Tiểu Cẩn chớp mắt hỏi: “Thịt heo giá bao nhiêu một cân?

“Thịt heo hả… 4 hào một cân.

Diệp Tiểu Cẩn đếm trên ngón tay: “Vậy bán 8 hào một cân đi!

Lý Thúy Thúy giật mình: “Cái này mà 8 hào một cân? Ai mà mua chứ?

Diệp Tiểu Cẩn cũng không chắc, chỉ nhỏ giọng đáp: “Cứ thử xem, nếu không bán được thì mình ăn.

Dù sao dâu cũng đã trồng, cô nghĩ nếu không bán được cũng chẳng sao, vẫn có thể “xả kho bằng cách khác. Gần đây, hệ thống có vẻ nhận ra cô rất thích mấy cành ghép, nên toàn thưởng cho cô những nhánh cây mới.

Cô đã ghép thử trên cây mận, dâu tằm và cam trong vườn nhà, thậm chí còn áp dụng kỹ thuật này cho cây trong vườn của làng. Nhiều người trong thôn lo lắng ghép cây sẽ thất bại, nhưng Diệp Tiểu Cẩn chỉ ghép khoảng 50 cây mỗi loại, ngoại trừ lê thì nhiều hơn một chút.

“Mẹ mau đi nấu cơm đi mẹ ơi, hôm nay anh Duệ ăn cơm cùng nhà mình.

“Được rồi, được rồi. Lý Thúy Thúy cười, đưa dâu tây cho Diệp Hoài.

Diệp Hoài ngạc nhiên nếm thử: “Mẹ, đây là dâu Tiểu Cẩn trồng sao?

“Dạo này em trồng được nhiều quả đỏ ghê, hương vị thật sự rất ngon.

Chưa từng ăn dâu tây trước đó, Diệp Hoài thấy món này vô cùng thú vị.

“Đúng vậy, Tiểu Cẩn bảo vài ngày nữa sẽ mang dâu lên thành phố bán. Lý Thúy Thúy vừa nói vừa ngắt dây khoai lang. “Không biết có bán được không.

“Trước đây tiền trong nhà đều nhờ Tiểu Cẩn bán bông mà có.

“Thử xem sao… tiện thể dẫn Tiểu Cẩn đi khám bệnh ở huyện.

Nghe đến đây, Diệp Hoài khựng lại, lo lắng: “Đúng rồi, bác sĩ nói em bị viêm phổi mà. Nửa năm rồi, không biết giờ sao rồi.

“Đưa em đi khám là tốt nhất.

Bên ngoài, tiếng cười của Diệp Tiểu Cẩn vang lên, hai mẹ con lập tức chuyển chủ đề.

Diệp Hoài đứng dậy gọi em gái: “Tiểu Cẩn, uống chút nước ấm đi.

Diệp Tiểu Cẩn nhăn mũi: “Anh suốt ngày bắt em uống nước ấm.

Diệp Hoài cười: “Uống nhiều nước ấm tốt cho sức khỏe mà.

Cô bé lè lưỡi, nghĩ thầm: Chỉ có mấy anh chàng khô khan mới nói thế. Làm sao anh mình lấy được vợ đây chứ?

“Con gái, cô Lan Hoa cho mẹ một ít măng rồi. Tối nay ta xào măng nhé?

“Dạ được, làm món măng xào dưa chua nha mẹ!

Nghe tên món ăn, Diệp Tiểu Cẩn biết ngay đây là món cực kỳ đưa cơm.

Ngoài sân, Chu Văn Duệ cùng Diệp Tiểu Cẩn chơi đùa. Lũ gà con của cô bé giờ đã được gần 1kg, cô đang tính toán vài ngày nữa sẽ làm món gà xào gừng.

Nếu không phải cha mẹ tiếc ăn thịt gà, cô bé đã “xử lý” chúng lâu rồi.

“Tiểu Cẩn, trong chuồng có nhiều trứng gà quá kìa. Chu Văn Duệ chỉ tay.

“Em để ấp đấy. Diệp Tiểu Cẩn giải thích, “Em muốn thực hiện ‘giấc mơ thịt gà tự do’, nên định nuôi thêm 30 con nữa.

“Nhưng mà, nuôi gà lâu quá, phải 3-4 tháng mới được ăn.

“Vì thế em quyết định khi lên thành phố bán dâu, sẽ mua thêm vài con vịt con về nuôi.

Mắt cô bé sáng rỡ: “Mẹ bảo vịt nuôi 40 ngày là có thể ăn được rồi!

Chu Văn Duệ cười khúc khích: “Tiểu Cẩn sao lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn thịt thế?

“Vì em không có thịt để ăn. Diệp Tiểu Cẩn ôm mặt: “Trước đây, có nhiều thịt bày ra trước mặt mà em chẳng hề động đến.

“Giờ ngày nào cũng phải ăn rau, em mới nhận ra mình đã bỏ lỡ biết bao cơ hội…

Cô bé nghiêm túc nói: “Nhất định phải thực hiện ‘tự do ăn thịt’.

Chu Văn Duệ bật cười, xoa đầu cô: “Anh sẽ bảo anh trai nuôi vịt, để dành hết cho Tiểu Cẩn ăn.

Diệp Tiểu Cẩn lắc đầu: “Không cần đâu, em tự làm được.

Nhưng trong lòng, Chu Văn Duệ đã âm thầm lên kế hoạch. Dù mình không thích ăn vịt, nhưng có thể bảo anh trai nuôi. Sau này nuôi được bao nhiêu sẽ mang hết cho Tiểu Cẩn.

Cậu thích nhìn thấy cô bé cười vui vẻ.

Sau bữa tối, Chu Văn Duệ được anh trai Chu Tiêu đón về.

Dưới ánh đèn, Chu Tiêu ngồi đọc sách, còn Chu Văn Duệ kéo áo anh: “Anh ơi, chúng ta nuôi vịt đi.

“Em thích nuôi vịt? Nhưng em đâu có ăn thịt vịt.

“Thì đúng, nhưng em muốn nuôi… nuôi thật nhiều!

Nhà họ Chu vốn không thiếu tiền, nhưng vẫn sống trong thôn là vì để Chu Văn Duệ dưỡng bệnh.

Chu Tiêu gật đầu đồng ý: “Được, cho em nuôi, nhưng phải tự mình cho vịt ăn mỗi ngày.”

“Em làm được không?”

“Được chứ, chỉ cần nuôi 40 ngày thôi mà.” Chu Văn Duệ đếm trên ngón tay, “Chỉ hơn một tháng thôi.”

“Em chỉ nuôi 40 ngày?”

“Đúng vậy.” Chu Văn Duệ gật đầu chắc nịch. Nuôi 40 ngày là có thể mang tặng cho Tiểu Cẩn rồi.

Chu Tiêu đặt sách xuống, trên môi thoáng hiện nụ cười: “Em nuôi vịt làm gì? Đừng nói là định…”

“Ôi trời, anh ơi, đừng hỏi nữa.”

Chu Tiêu bật cười: “Người ta làm con gái vui thì tặng mấy món đồ xinh xắn.”

“Còn em thì tặng cả con vịt lớn cho Tiểu Cẩn sao?”

“Ai mà thích con vịt to chứ?”

“Tiểu Cẩn không giống những cô gái khác đâu, cô ấy chắc chắn sẽ thích.” Chu Văn Duệ chui vào chăn, úp mặt vào đó, “Anh không hiểu gì cả!”

Chu Tiêu lắc đầu cười: “Đúng, anh thật sự không hiểu.”

Sáng hôm sau, khi Chu Văn Duệ tỉnh dậy, cậu nghe thấy tiếng động ngoài sân. Khi bước ra, cậu thấy Chu Tiêu đang đóng một cái chuồng vịt, còn giữa sân thì có một lồng vịt con.

“Quạc quạc quạc!”

Đám vịt con lông vàng óng, cánh nhỏ xíu, nhìn rất yếu ớt.

“Anh, sao anh nhanh thế?”

Chu Tiêu đang đóng đinh, nói: “Nhà dì Lý ở đầu làng mới ấp được lứa vịt con, hôm qua bà định mang ra chợ bán.”

“Em nói muốn nuôi, nên anh mua luôn 20 con.”

“Ngày nào em cũng phải cho chúng ăn, thả ra ngoài, tối lại lùa về chuồng đấy nhé.”

Chu Tiêu cố tình dọa: “Mà muốn làm thế thì sáng nào em cũng phải dậy sớm.”

Chu Văn Duệ gật đầu chắc nịch: “Em nhớ rồi, anh.”

Chu Tiêu bật cười. Thằng em suốt ngày rảnh rỗi, nếu nuôi vịt mà rèn được sức khỏe thì cũng tốt.

Tại nhà Diệp Tiểu Cẩn, cả nhà đang dùng bữa sáng thì nghe thấy tiếng ồn bên ngoài. Cánh cửa bất ngờ bị đẩy mạnh ra.

“Thả tôi ra!” Tiêu Nguyệt vùng vẫy, mặt đỏ bừng, trông vô cùng tức giận.

Tôn Lan Hoa đi theo phía sau, cũng đầy phẫn nộ: “Cô dám làm chuyện đó mà còn sợ mất mặt sao?”

“Cô thử nói với Tiểu Cẩn xem, cô định làm gì ruộng khoai nhà người ta?”

“Nếu tôi không bắt được tại trận, chắc cô đã phá tan ruộng khoai mới trồng của nhà họ rồi!”

Tiêu Nguyệt thấy mọi người trong nhà họ Diệp đều dừng ăn, cầm bát nhìn chằm chằm mình. Cô ta đảo mắt xung quanh, lòng đầy chột dạ nhưng vẫn lớn tiếng: “Tôi không làm gì cả!”