Diệp Hoài cũng cắn một miếng khoai cát, chỉ thấy khoai vừa thơm vừa dẻo, quan trọng nhất là cực kỳ ngọt! “Ngon quá trời. Diệp Tiểu Cẩn cười: “Còn 3 củ nữa, anh ăn thêm đi. Người trên núi nhìn thấy hai anh em đang nướng khoai liền tò mò lại gần. Một mùi thơm ngọt ngào tỏa ra khiến Tôn Lan Hoa kinh ngạc: “Khoai gì mà thơm ngon thế này? Diệp Tiểu Cẩn bẻ một miếng nhỏ đưa cho bà, “Là khoai cát trồng ở đất cát, ngọt hơn đấy ạ. Tôn Lan Hoa nhìn miếng khoai đỏ au, cắn thử, lập tức sững sờ. Khoai nhà bà ăn vào thường khô cứng, còn khoai này thì mềm mịn như ngấm mật. “Bảo sao các cháu trồng khoai ở đất cát, ngon thật đấy! “Cái này ai chỉ cho các cháu vậy? Phương pháp hay quá! “Để mai về, bà cũng phải thử xem sao. Mấy người khác cũng thử, ai nấy đều khen ngợi không ngớt. Diệp Tiểu Cẩn có chút ngượng ngùng, vì đây vốn là giống khoai đặc biệt. Xa xa, Tiêu Nguyệt và Lâm Hướng Xuân cũng nhìn nhưng vì sĩ diện nên không đến thử. Sau khi mọi người đi hết, Lâm Hướng Xuân mới đuổi theo Tôn Lan Hoa: “Khoai nhà họ ngon thế thật à? “Ôi, ngon lắm! Vừa ngọt vừa thơm, tôi chưa bao giờ ăn khoai ngon như vậy. Những người khác cũng không tiếc lời khen ngợi. Lâm Hướng Xuân suy nghĩ, có lẽ nên học cách trồng của họ. “Tiểu Nguyệt, con thử làm như họ xem. Biết đâu trồng được khoai ngon, lại có cơ hội làm đội trưởng. Tiêu Nguyệt nghe vậy tuy không mặn mà với việc trồng khoai, nhưng cũng nghĩ thử xem sao. “Được thôi. Sau khi khai hoang xong, hai anh em bắt đầu gieo khoai giống. Diệp Tiểu Cẩn trồng xuống 20 củ khoai, rồi phủ lớp cỏ dại lên. Giờ chỉ cần chờ khoai ra dây là có thể nhân giống. Trở về nhà trời đã chập choạng tối. Diệp Chí Bình đang nấu cơm. “Cẩn Bảo, hôm nay con chắc mệt lắm? Anh rót nước nóng cho con, “Lại đây rửa mặt nào. Diệp Tiểu Cẩn bị cha rửa mặt qua loa, rồi rửa tay thật sạch. Bột sắn dây từ sáng đã được Diệp Chí Bình mang ra phơi khô, giờ đang để trên bàn. Anh đổ một ít ra, pha với nước nóng thành hỗn hợp sền sệt. Bắc chảo, đổ dầu nóng, từ từ đổ hỗn hợp bột sắn vào. Tiếng xèo xèo vang lên. Bột sắn nhanh chóng thành lớp bánh giòn dưới đáy chảo, Diệp Chí Bình lật mặt, rồi dùng xẻng xé nhỏ lớp bánh. Diệp Tiểu Cẩn tò mò nhìn cha bỏ thêm ớt và hành vào. Một món ăn giống như cơm cháy chiên được dọn ra. Diệp Chí Bình gắp một miếng thổi nguội, “Há miệng nào, Cẩn Bảo. Diệp Tiểu Cẩn há miệng, vị cay cay, lớp ngoài giòn rụm, bên trong mềm dẻo. “Ngon không? Cô bé gật đầu lia lịa, há miệng đòi thêm. Diệp Chí Bình cười tươi, “Cẩn Bảo thích ăn bánh sắn chiên à? “Ngon quá ba ơi! Diệp Hoài ngồi cạnh cười, “Cẩn Bảo thích ăn cay ghê. Diệp Chí Bình mang cá bống chiên đã chuẩn bị sẵn ra, thêm ớt khô vào đảo đều. Hai món hoàn tất. Lý Thúy Thúy về đến nhà, vừa ngửi thấy mùi thơm đã bụng réo. “Mùi gì thơm thế này, nấu món gì vậy? Diệp Chí Bình mỉm cười, “Bánh sắn chiên và cá bống chiên cay. Đang ăn cơm thì Diệp Chí Cường, anh cả, đến. Ngửi thấy mùi thơm, mắt ông sáng lên: “Chú ba, nhà chú nấu gì mà thơm vậy? Diệp Chí Bình cười mời: “Anh ăn tối chưa? Ngồi xuống ăn cùng đi. “Được chứ, tôi chưa ăn gì. Diệp Chí Cường không khách sáo. Thường ngày ông ít khi ăn ở nhà Diệp Chí Bình, vì ngại thức ăn thanh đạm. Nhưng hôm nay mùi thơm quyến rũ quá, không cưỡng nổi. Diệp Chí Bình ngạc nhiên khi thấy anh cả ngồi xuống thật. Lý Thúy Thúy vội nói: “Diệp Chí Bình, anh múc cơm đi, để em làm thêm món trứng chiên hành. Chỉ chốc lát, món trứng chiên nóng hổi thơm phức đã có trên bàn. Diệp Chí Cường cầm bát cơm trắng dẻo thơm, nuốt nước bọt: “Nhà chú nấu ăn ngon thật. Ông nhìn mấy món chỉ là bánh sắn, cá bống và trứng chiên, tưởng không có gì đặc biệt. Nhưng khi nếm thử miếng cơm, ông phải ngạc nhiên: “Ngon thật! Mềm mại và mượt mà. Món cá bống chiên cay và bánh sắn chiên thực sự rất đưa cơm. Diệp Chí Cường suýt chút nữa nuốt cả lưỡi vì quá ngon. “Sao lại ngon thế chứ? Chẳng mấy chốc, ông đã ăn xong một bát cơm, vừa nhồm nhoàm vừa nói: “Chú ba, nhà chú ăn ngon quá đi. “Đây là gạo gì vậy? Ngon hơn gạo nhà tôi nhiều! “Còn cả trứng và dầu nữa, thơm quá trời! Diệp Chí Cường nhanh chóng quên mất lý do mình đến đây. Sau hai bát cơm, ông ăn đến no căng bụng. Vừa ăn, ông vừa không ngừng khen ngợi, trong lòng thầm nghĩ nếu có thể, ông muốn khiêng cả thùng gạo nhà em trai về. Đây là nhà thằng ba mà mình từng khinh thường sao? Ăn còn ngon hơn nhà mình! Chẳng hiểu nổi! Sau bữa cơm, Diệp Chí Bình mới hỏi: “Anh cả, anh tìm em có việc gì không? Diệp Chí Cường đảo mắt, cười xòa: “Không có gì đâu, chỉ là chuyện bầu đội trưởng thôi. “Nhưng nhà chú muốn bầu ai thì cứ bầu, cả nhà cả cửa, ai được cũng như nhau thôi mà. Nhưng thực ra, thứ ông quan tâm hơn vẫn là đồ ăn nhà Diệp Chí Bình. Ông tò mò hỏi: “Nhà chú xào rau bằng dầu gì mà ngon vậy? Là dầu hạt cải hay mỡ heo? “Chỉ là dầu hạt cải thôi! Diệp Chí Bình đáp ngay: “Lần trước vào thành phố, mua được một ít. “Cũng không mua nhiều, vì đồ trong hợp tác xã giờ đắt lắm. “Phi thơm ớt với gừng, món gì cũng ngon. Diệp Chí Cường gật gù: “Đúng vậy, dầu ở thành phố đúng là ngon. “Vẫn là vợ chú khéo tính toán, không như nhà tôi. “Mua dầu mà còn mua phải đồ dỏm, giờ tiền mất tật mang, tức chết đi được. Hai anh em trò chuyện qua loa vài câu. Diệp Chí Cường vừa xoa bụng vừa về nhà, trong đầu nghĩ mãi xem khi nào có thể quay lại để ăn chực. Trong khi đó, Diệp Tiểu Cẩn và Diệp Hoài chuẩn bị đi đặt rọ bắt cá bống. Diệp Chí Bình vội dặn: “Tiểu Hoài, nhớ trông em, đừng để con bé xuống nước nhé. “Nước giờ lạnh lắm, dễ bị cảm đấy. Diệp Hoài cười lớn: “Biết rồi, ba! Diệp Chí Bình nhìn theo, mày khẽ nhíu lại, vẻ như đang suy nghĩ gì đó. Lý Thúy Thúy rửa chén xong, rót nước nóng đưa chồng uống thuốc: “Sao thế? Diệp Chí Bình uống thuốc, trầm ngâm nói: “Thứ Hai này bầu đội trưởng rồi, anh cả đến đây chắc để vận động phiếu. “Còn chuyện của Cẩn Bảo, anh vẫn chưa biết phải mở lời thế nào… Lý Thúy Thúy liếc nhìn con gái đang vui vẻ cùng anh trai: “Cẩn Bảo tự có cách, thần tiên sẽ chỉ cho con bé phải làm gì. “Chúng ta đừng hỏi nhiều. “Đến lúc đó sẽ rõ, giờ lo cũng không được gì. Cô cười khẽ, nói thêm: “Em còn bảo mấy người trong trại gà bầu cho Cẩn Bảo nhà mình rồi. Diệp Chí Bình ngạc nhiên chớp mắt: “Họ không nghĩ chúng ta đùa sao? “Tất nhiên không. Cẩn Bảo trong trại gà là ‘bác sĩ thú y nhỏ’ đấy. “Mọi người đều biết con bé có tài.