“Không dám.” Giọng nói trầm thấp của Chu Văn Duệ vang lên, bàn tay anh nắm nhẹ lấy đầu ngón tay của Diệp Tiểu Cẩn. “Đã có em rồi, sao anh còn nhận đồ của người khác được chứ?” Diệp Tiểu Cẩn nhìn anh đầy nghi ngờ, ánh mắt dò xét đến nửa phút, cuối cùng nhướng nhẹ môi: “Thế thì còn tạm được.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương