Sắc mặt Diệp Văn Xương trắng bệch như tờ giấy. Diệp Tiểu Cẩn nhanh chóng chạy vào trong, Chu Văn Duệ cũng theo sát phía sau. Bên trong phòng ngủ, ba người nằm la liệt trên sàn, miệng sùi bọt mép, cơ thể co giật, đã ngất lịm. Chu Văn Duệ nói: “Họ bị trúng độc... triệu chứng này giống như ngộ độc thuốc chuột!” Anh nhìn Diệp Tiểu Cẩn, cả hai trao đổi ánh mắt đầy nghiêm trọng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương