“Văn Xương à, anh còn lề mề làm gì thế? Chúng tôi đói bụng cả rồi, cơm còn chưa nấu xong sao?!” Từ phía sau, tiếng nói đầy khó chịu của Vương Lâm vang lên. Diệp Văn Xương giật mình, vội vàng giấu gói giấy nhỏ trong tay, sau đó cầm xẻng đảo đều món ăn trong chảo. Hắn lớn tiếng đáp: “Xong ngay đây!” Trong phòng khách, Vương Lâm vừa nhổ vỏ hạt dưa vào thùng rác vừa trợn mắt: “Xào mỗi món ăn mà cũng lâu như thế, đúng là đồ vô dụng, chẳng làm được tích sự gì!” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương