Hình bóng đó dần trở nên rõ ràng. Diệp Trúc như nhìn thấy người kia đang lười nhác ngồi trên sofa, ánh mắt chăm chú nhìn cô không chớp. Cô giật mình, vội vàng lắc đầu, cố gắng xua đi suy nghĩ: “Sao mình lại nghĩ đến người đó chứ? Không được nghĩ nữa! Sau rằm tháng Giêng, mọi người trở lại với guồng quay công việc. Ai đi làm thì tiếp tục đi làm, ai làm nông thì quay về đồng ruộng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương