“Choang!” Một tiếng, chiếc tách sứ rơi xuống sàn, vỡ tan tành. Nước trà bắn tung tóe lên cả người Hà Minh Nguyệt và Ngô Thúy. Sắc mặt Ngô Thúy lập tức trầm xuống. Phải mất vài giây, Hà Minh Nguyệt mới sực tỉnh nhận ra mình vừa làm gì, vội vàng lấy giấy lau giúp Ngô Thúy lau trà trên váy. Ngô Thúy liền nắm lấy cổ tay cô, hỏi thẳng: “Minh Nguyệt, vừa rồi cháu làm sao vậy?” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương