“Không thể nào!” Ông cụ Trình lo lắng nói. “Chính tôi đã đích thân bảo người đi lấy tác phẩm của Tiểu Cẩn.” Thẩm Dân An nghe ra sự gấp gáp trong giọng ông cụ Trình, liền an ủi: “Ông đừng vội, trước tiên hỏi lại xem tác phẩm của Diệp Tiểu Cẩn có được gửi đến không.” Ông cụ Trình chỉ bối rối trong giây lát. Rất nhanh, ông trấn tĩnh lại, nói vội vài câu với Thẩm Dân An rồi cúp máy, gọi ngay cho người được giao nhiệm vụ gửi tác phẩm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương