Du Tuấn Phi sững sờ: “Cho… cho tôi?” “Tôi cũng có thể ăn một cái sao?” Ánh mắt cậu ta đầy khát vọng, gần như tràn cả ra ngoài. Diệp Tiểu Cẩn nhịn cười, trước ánh nhìn đầy hy vọng đó, cô gật đầu chắc chắn: “Đúng vậy, là để cậu ăn.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương