Lục Bác Văn cúi đầu thấp đến mức gần như muốn chui xuống đất. “Thầy Lưu , em thực sự biết lỗi rồi. Em không hề biết phía sau Diệp Tiểu Cẩn còn có người nhà họ Trình. Nếu em biết, em tuyệt đối sẽ không làm gì cô ấy...” “Nếu cậu biết...” Giọng nói của Lưu Á Đông lạnh lẽo, “Chuyện đã làm rồi, cậu còn cơ hội hối hận sao?” Lục Bác Văn bị giáo huấn đến mức không dám ngẩng đầu lên. Lưu Á Đông cũng không nói thêm. Sau một lúc lâu, ông thở dài một hơi: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương