Không biết Giang Kỳ đậu xe ở góc khuất nào, đi mãi mà vẫn chưa quay lại. Diệp Tiểu Cẩn tựa lưng vào tường, buồn chán cúi đầu ngẫm nghĩ. Một bóng người che khuất tầm mắt. Tưởng là Giang Kỳ, cô ngẩng đầu lên, định nói: “Anh đi đâu mà giờ mới tới...” Vừa nhìn thấy người đàn ông đứng đầu nhóm, cô ngây người. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương