Lưu Dũng chỉ là người bị lợi dụng. Giờ đã tìm ra người, Diệp Tiểu Cẩn cũng không còn lý do ở lại. “Cục trưởng La, ở đây dường như không còn việc gì của chúng tôi nữa. Chúng tôi xin phép về trước.” Diệp Tiểu Cẩn kéo Trình Tinh Hải, người đang dính chặt trên ghế, đứng dậy. Trình Tinh Hải ngáp dài, mắt rưng rưng vì buồn ngủ: “Cục trưởng La, chúng tôi đi đây.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương