Vừa nhìn thấy Kỷ Mỹ Ngọc bước vào, Kỷ Mỹ Linh lập tức ngậm miệng lại, như thể đang e dè điều gì đó. Bà liếc nhìn vẻ mặt niềm nở của Diệp Tiểu Cẩn, rồi lại quay sang nhìn con trai mình. Trong lòng bà dâng lên ngọn lửa giận dữ, bàn tay vươn ra, mạnh tay nhéo vào đùi của Từ Tử Nghĩa một cái. Từ Tử Nghĩa mặt biến sắc, suýt chút nữa hét lên, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Kỷ Mỹ Linh, cậu vội im bặt. Kỷ Mỹ Linh hạ giọng trách mắng: “Lúc đến Tinh Thành, mẹ đã dặn con những gì rồi? Sao nhanh quên thế hả? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương