Diệp Trúc cũng nhìn theo ánh mắt của Diệp Hoài.

“Tiểu Cẩn!

Cô vui mừng gọi to.

Hai người như trút được gánh nặng, trong lúc Diệp Tiểu Cẩn vắng mặt, họ giống như mất đi chỗ dựa tinh thần. Giờ nhìn thấy Diệp Tiểu Cẩn xuất hiện, họ mới cảm thấy yên tâm hơn đôi chút.

Diệp Hoài sải bước nhanh về phía trước, Diệp Trúc cũng chạy theo.