Hương vị của mùa hạ như lan tỏa trong không khí. Nhưng trên khuôn mặt của Hạ Hương Hương, lại hiện rõ vẻ tức giận. “Diệp Thường An! Anh cố ý phải không?! Diệp Thường An hoàn toàn không cố ý. Thật sự là anh không quen biết cô ấy. Tại nơi làm việc, Hạ Hương Hương cũng không dám làm lớn chuyện. Khi những người xung quanh quay đầu nhìn, cô chỉ tức giận ngồi phịch xuống ghế, gõ bàn phím lạch cạch một cách dữ dội. Diệp Thường An chẳng hiểu ra sao, trong lòng tự nhủ rằng lần sau nếu đi gửi tiền ở ngân hàng, nhất định không để bản thân gặp lại người phụ nữ này. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương