Diệp Trúc ngẩng đầu, nhìn thấy Diệp Tiểu Cẩn, cô kích động như muốn nói gì đó. “Đừng, chị. Bác sĩ dặn trước khi cổ họng chị lành hẳn, nhất định phải nói ít thôi.” Nghe cô khuyên, Diệp Trúc ngoan ngoãn dựa lại vào gối. Diệp Tiểu Cẩn ngồi xuống bên cạnh, suy nghĩ xem nên nói thế nào. “Chị.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương