Lâm Mộc ôm túi hạt giống, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm Lưu Đại Muội, không nói một lời. Lưu Đại Muội thấy vậy, lòng có chút sợ hãi, bèn giật lấy túi vải từ tay cậu, không cam tâm lẩm bẩm: “Để xem rồi chúng mày cũng khổ thôi. Diệp Tiểu Cẩn không biểu lộ cảm xúc, cũng không tức giận. Cô đã quá quen với tính cách của Lưu Đại Muội. Bà ta làm gì có mấy câu tử tế để nói. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương