Hai mẹ con ôm nhau một lúc lâu. Hướng Tú Anh lau nước mắt, đau lòng hỏi: “Tiểu Mộc, con đã làm thế nào để vượt qua được?” “Con tìm được một hộp diêm trong nhà, lấy quần áo cũ trong rương đốt lên để sưởi...” Cậu vừa nói, khuôn mặt hiện lên vẻ áy náy. “Xin lỗi mẹ, con không cố ý đốt quần áo đâu.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương