Diệp Tài Quý tức đến bật cười. Ông ta chống tay lên hông, nhìn Diệp Chí Bình: “Tôi làm bác, chẳng lẽ không dạy dỗ được nó sao?” “Nuôi con gái mà như báu vật, chỉ có chú mới làm chuyện hoang đường thế!” Lý Thúy Thúy bảo vệ con: “Cẩn Bảo, đừng để ý lời ông ấy.” Diệp Tiểu Cẩn gật đầu: “Con biết mà, đâu thèm quan tâm người không liên quan nói gì.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương