Lưu Duyệt nằm trong phòng đã được cải tạo từ nhà kho vào buổi tối. Giường gỗ có chiếc chăn ấm áp, thật ra, chiếc chăn này còn ấm hơn chăn ở nhà cô. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ. Trong lòng cô tràn đầy suy nghĩ. Ban đầu cô nghĩ đến đây sẽ phải sống trong cảnh ăn không đủ no, ngủ không đủ ấm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương