Mọi người đều quay lại nhìn. Diệp Thường An thấy Lưu Duyệt với đôi mắt đen long lanh như quả nho giữa đám đông, liền gọi: “Anh, nhìn xem cô ấy kìa, thật xinh đẹp. Lưu Duyệt có mái tóc đen, buộc thành đuôi ngựa sau lưng. Cô có thân hình mảnh mai, đôi mắt hơi sợ sệt khi nhìn người khác, trông như cô em gái nhà bên, lại mang chút khí chất của người tri thức. “Các anh… là ai vậy? Lưu Duyệt cất tiếng hỏi. Diệp Quân vỗ vai Diệp Vạn Nguyên với dáng vẻ cợt nhả, rồi bước xuống xe, bối rối nói: “Tôi là Diệp Quân, đây là em trai tôi, Diệp Thường An. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương