Lý Thúy Thúy đỡ Diệp Chí Bình, cùng đi phía sau. Những người khác đều đã chạy lên phía trước. Cả gia đình đều vội vã như thể có chuyện lớn xảy ra. Đặc biệt là Lưu Đại Muội, vừa chạy vừa chửi: “Thằng Vạn Nguyên này, đúng là phí công bọn tôi thương nó! “Mắt mũi thì hẹp hòi, lại đâm đầu vào một góa phụ, thật sự chẳng biết xấu hổ! “Phải mau lôi nó về, dạy cho nó một trận đàng hoàng! “Đồ vô dụng! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương