Bà Phương không biết rõ người gửi tờ giấy kia có ý đồ gì, nhưng bản năng mách bảo bà rằng đối phương không nói dối. Suy nghĩ một lúc, bà bảo với Tiểu Nha: “Ngươi đi mua vài hộp bánh hoa đào, rồi đích thân đến phủ Trấn Bắc Hầu, đem bánh đến cho tiểu thư Ly. Nếu gặp được con bé, nói là ta tự tay làm cho nó. Nếu con bé thực sự đã chuyển đi, ngươi đưa chút bạc cho bà quản gia, dò hỏi xem có thật là nó đã bị ám sát không. Tiểu Nha cẩn thận ghi nhớ, hỏi: “Vậy việc mua sắm thì sao? Bà Phương đáp: “Việc đó không vội, chiều mua cũng không muộn. Ngươi nhanh chóng đi rồi về. Tiểu Nha vâng dạ, vội vã ra khỏi phủ. Phủ Chung không cách quá xa phủ Trấn Bắc Hầu, chẳng bao lâu sau, Tiểu Nha đã đến nơi. Khi trình bày lý do đến, bà giữ cửa liền cho biết chuyện Chung Ly đã chuyển đi. Tiểu Nha làm theo lời chủ nhân, khéo léo dò hỏi và thu thập được những tin tức cần thiết. Sau khi trở về phủ Chung, cô báo lại rằng việc bị ám sát và chuyển đi đều là sự thật, sắc mặt của bà Phương lập tức trở nên khó coi. Tiểu Nha nói: “Nghe nói đại tiểu thư, tam tiểu thư và đại công tử trong phủ còn đến Tích Tinh Các xin lỗi tiểu thư Lý. Chuyện số bạc mấy vạn lượng có lẽ cũng là thật. Dù sự việc có là thật, Chung Ly cũng không nên chuyển ra ngoài. Bà Phương tức giận phần nào, khuôn mặt tròn không tự chủ được mà trở nên nghiêm nghị: “Con bé này đúng là có chủ ý riêng. Việc lớn thế này mà không bàn bạc với chúng ta. Nó còn coi cậu mợ ra gì không? Rời khỏi phủ Trấn Bắc Hầu, sau này làm sao gả được vào nhà tử tế? Tiểu Nha không dám nói gì. Bà Phương hạ giọng dặn dò: “Ngươi đi chuẩn bị xe ngựa, ta đích thân đến gặp nó. Cố Tri Nhã vẫn luôn cho người theo dõi phủ Chung. Khi nghe tin bà Phương thật sự đến thăm Chung Ly, Cố Tri Nhã mới đứng dậy, chậm rãi nói: “Đi thôi, chúng ta cũng qua đó. Chung Ly ngày hôm qua đã đi kiểm tra cửa hàng cả ngày, hôm nay quá mệt mỏi nên không ra ngoài. Khi nghe tin bà Phương đến thăm, nàng có chút ngạc nhiên. Dù sao bà Phương cũng là trưởng bối, nên Chung Ly đích thân ra tận cửa viện đón tiếp. “Cữu phụ, cữu mẫu, sao người lại đến đây? Hôm nay Chung Ly mặc một bộ váy trắng tinh khôi, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm ngọc dương chi, giống như đóa hoa lê trên cành, trong trẻo mà thanh nhã, lại không kém phần dịu dàng. Khi nàng nhẹ nhàng bước tới, dáng vẻ tựa như một cơn gió thoảng qua, tạo nên một vẻ đẹp vô cùng quyến rũ. Bà Phương càng nhìn càng cảm thấy, với dung mạo của Chung Ly thế này, nếu không có gánh nặng đeo bám, chắc chắn nàng sẽ được gả vào gia đình danh giá. Bà nhẹ trách: “Chẳng phải là hôm qua cữu mẫu nằm mơ thấy con và mẹ con, nên đã tự tay làm chút bánh ngọt mà con thích, rồi sai nha hoàn mang đến phủ Trấn Bắc Hầu cho con. Ai ngờ con đã chuyển ra khỏi đó. Con bé này, bị ám sát mà không nói với chúng ta một lời nào. Chung Ly bẽn lẽn đáp: “Con sợ hai người lo lắng nên không dám nói. Cữu mẫu, mời vào trong đã. Chung Ly tự tay dẫn bà Phương vào trong sảnh. Trong phòng treo một bức tranh sơn thủy, đặt một chiếc bàn gỗ lim khắc họa tiết rồng, cùng vài chiếc ghế cũng bằng gỗ lim, tất cả đều chạm khắc hoa văn tinh xảo, nhìn qua đã biết là những món đồ quý giá. Thu Nguyệt vội mang trà lên, bộ trà cụ trên bàn làm bằng ngọc bích bọc dây nho, màu sắc óng ánh, chất ngọc tuyệt đẹp. Sau khi ngồi xuống, bà Phương không khỏi trách móc: “Cũng may con không sao. Chuyện ám sát thì không nói cũng được, nhưng chuyện chuyển ra khỏi phủ Trấn Bắc Hầu lại cũng giấu diếm, con bé này thật khiến người khác lo lắng. Chung Ly tỏ ra có chút ngượng ngùng. Nàng tự tay rót một chén trà, đưa cho bà Phương và nói: “Con chỉ sợ cữu phụ cữu mẫu lo nên mới không dám nói. Thừa Nhi ở phủ Trấn Bắc Hầu thật sự không vui, nên con mới dẫn nó ra ngoài. Con vốn định vài hôm nữa, đến sinh thần của cữu phụ, sẽ giải thích rõ ràng, ai ngờ cữu mẫu đã biết trước chuyện này. Bà Phương vẫn cau mày: “Hầu gia cũng thật là, sao lại để con dẫn Thừa Nhi ra ngoài? Theo mợ thấy, con nên chuyển về phủ Trấn Bắc Hầu thì hơn. Dù Thừa Nhi có bướng bỉnh đến đâu, nó vẫn là con trai của ông ấy. Lẽ nào ông ấy định không quan tâm đến nữa mà để con nuôi nấng? Bà Phương phần nào trách móc sự nóng vội của Chung Ly, cũng lo lắng rằng Hầu gia sẽ không còn để tâm đến chuyện của hai chị em nữa. Nụ cười trên mặt Chung Ly dần nhạt đi, nàng nghiêm túc đáp: “Cữu mẫu, con đã quyết định rồi, con sẽ không chuyển về đó nữa. Hầu gia tuy là cha của Thừa Nhi, nhưng Thừa Nhi đâu phải là đứa con duy nhất của ông ấy. Con chỉ có mỗi một em trai là Thừa Nhi, con nuôi nó cũng không có gì sai cả. Bà Phương nhận ra mình đã lỡ lời trong cơn nóng nảy, vội vàng nói chữa: “Ta không có ý đó, con là con gái, sau này còn phải lập gia đình. Lúc con gả đi, chẳng lẽ lại mang theo Thừa Nhi? Nhà quyền quý nào sẽ chấp nhận điều đó? Ta chỉ lo lắng cho tương lai của con thôi, nên mới nói thêm vài lời. Con đừng trách ta nói khó nghe. Chung Ly không muốn bàn tiếp về vấn đề này, định tìm cách lảng sang chuyện khác thì nha hoàn vào báo rằng Cố Tri Nhã đã đến và đang chờ ngoài cổng. Biết rõ Cố Tri Nhã đến đây chắc chắn là để giao ngân phiếu, Chung Ly bảo với Thu Nguyệt: “Ngươi ra gặp cô ta đi, ta sẽ không gặp đâu. Chung Ly ra hiệu cho Thu Nguyệt, bảo nàng trực tiếp yêu cầu Cố Tri Nhã giao ngân phiếu, không cần mời vào trong. Bà Phương thấy vậy, hơi động tâm, khuyên: “Con nên gặp cô ấy, dù sao cô ta cũng là đại tiểu thư của Hầu phủ, hơn nữa lại là thế tử phi của Vương gia. Hôm nay ta đến chỉ để nói chuyện, đừng vì ta mà làm lỡ việc của con. Thấy con không sao, ta cũng yên tâm rồi. Giờ con đã chuyển ra ngoài, dù nói gì cũng muộn. Nếu có khó khăn gì, cứ nói với ta. Nói rồi, bà Phương đứng dậy. Chung Ly tự mình tiễn bà ra cửa. Khi hai người đến cổng, Cố Tri Nhã và Thu Nguyệt vẫn đang đứng đó. Không thấy Chung Ly, Cố Tri Nhã không chịu giao ngân phiếu. Thấy Chung Ly cùng bà Phương bước ra, Cố Tri Nhã khẽ cười lạnh, chậm rãi tiến đến gần Chung Ly, rút ra một xấp ngân phiếu, nói: “Đây là hai vạn lượng ngân phiếu, ngươi cứ kiểm tra xem đủ không. Kiểm tra xong thì chúng ta coi như xong nợ, từ nay cầu ai người nấy đi, không ai nợ ai nữa. Cô ta trang điểm tinh tế, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, kiêu ngạo ngẩng cao cằm, từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn bà Phương một cái. Ánh mắt của bà Phương vô thức dừng lại trên xấp ngân phiếu kia. Nghĩ đến tờ giấy nhắc việc Hầu gia đã chuyển cửa hàng trị giá mấy vạn lượng sang tên Chung Ly, bà Phương không khỏi có chút nóng mắt, ánh nhìn dán chặt vào ngân phiếu. Chung Ly ra hiệu cho Thu Nguyệt nhận lấy số tiền. Hai vạn lượng không phải con số nhỏ, Thu Nguyệt sau khi nhận thì đếm ngay tại chỗ. Đợi nàng đếm xong, Cố Tri Nhã mới lạnh lùng nói: “Một câu đòi mấy vạn lượng, hy vọng ngươi có phúc tiêu hết số tiền đó. Nói xong, Cố Tri Nhã ngẩng cao cằm, quay sang nói với nha hoàn: “Chúng ta đi. Thu Nguyệt nhìn theo bóng lưng cô ta mà nhổ toẹt một tiếng: “Đồ gì đâu! Cố Tri Nhã khựng lại, quay đầu nhìn Thu Nguyệt với ánh mắt lạnh lùng đáng sợ. Nhưng Thu Nguyệt không sợ cô ta, trừng mắt đáp trả: “Biến đi, phủ của chúng ta không hoan nghênh mấy kẻ hèn mọn! Cố Tri Nhã suýt bị chọc tức chết, không ngờ một nha hoàn lại dám lộng hành như vậy. “Ngươi! “Ngươi cái gì mà ngươi! Thu Nguyệt vừa nghĩ đến việc tiểu thiếu gia trở nên như vậy, mà còn bị Cố Tri Nhã mưu hại, nàng tức đến mức muốn giết cô ta. “Nếu còn chút liêm sỉ, thì hãy cút nhanh lên. Cố Tri Nhã hít một hơi thật sâu, nhịn không được mà mắng: “Con tiện tỳ này, ngươi thật to gan! Thu Nguyệt chống tay lên hông, nói: “Ngươi cũng chẳng sợ rước họa vào thân, để ta đem những chuyện bẩn thỉu của ngươi ra nói cho mọi người biết, xem xem ngươi có xứng đáng bị đuổi đi hay không! Nàng vốn có miệng lưỡi sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị trông cũng khá đáng sợ. Thấy bên đường đã có vài người qua lại dừng chân, Cố Tri Nhã cắn chặt răng, cuối cùng sợ chuyện bị làm to, đành mang theo nha hoàn rời đi trong nhục nhã. Thấy ánh mắt của bà Phương vẫn dán chặt vào xấp ngân phiếu, Thu Nguyệt nhanh chóng nhét chúng vào trong áo mình, sau đó im lặng đứng bên cạnh Chung Ly. Chung Ly lắc đầu, nói với bà Phương: “Để cữu mẫu phải chứng kiến trò cười rồi. Bà Phương nhìn Chung Ly một cái, hỏi: “Chẳng lẽ chuyện con bị ám sát thật sự là do cô ta làm sao? Chung Ly nghiêm mặt nói: “Cữu mẫu đừng nói bừa. Ám sát là tội lớn, nếu để Cố Tri Nhã nghe thấy, cữu mẫu cũng chẳng được lợi lộc gì đâu. Bà Phương sợ hãi, lập tức im bặt. Bà không dám đắc tội với Cố Tri Nhã, cũng không tiện hỏi thêm về chuyện ngân phiếu. Nếu hỏi sẽ giống như bà đang để ý đến số tiền của Chung Ly. Dù sao, sau này vẫn còn nhiều cơ hội. Bà cười nói: “Con mau vào đi, hôm khác chúng ta lại gặp nhau trò chuyện. Chung Ly đứng nhìn bà Phương lên xe ngựa rồi mới quay lại phủ cùng nha hoàn. Trên đường về, trong lòng nàng không khỏi suy nghĩ nhiều. Nàng cảm thấy sự xuất hiện của bà Phương hôm nay quá trùng hợp, ngay cả Cố Tri Nhã cũng vậy, không ngờ cô ta lại giao ngân phiếu ngay trước mặt bà Phương. Theo lý mà nói, với tính kiêu ngạo của Cố Tri Nhã, sau khi bị mất mặt như vậy, cô ta phải che giấu thật kỹ mới đúng, chứ không để người khác biết. Dù cho bà Phương biết Chung Ly có số tiền lớn như vậy, thì cũng tính toán gì được? Chung Ly bất giác giật mình, cảm thấy hơi bất an, nàng liền bảo với Thu Nguyệt: “Ngươi phái người theo dõi đám nha hoàn của Cố Tri Nhã, đừng để cô ta lại giở trò gì nữa. Thu Nguyệt gật đầu. Sáng nay triều đình họp muộn, sau khi bãi triều, các quan viên lần lượt rời khỏi cung. Vừa ra khỏi Ngọ Môn được một lúc, An Tam đã lén lút xuất hiện từ phía sau. An Tam cũng mặc quan phục, dáng vẻ lêu lổng, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười gian tà, hắn vỗ vai Phí Hình, nói: “Ngươi còn coi ta là huynh đệ không? Không nể mặt chút nào. Mấy ngày trước ta đã phát hiện ngươi có vẻ khác lạ. Nhìn túi thơm của ngươi, rõ ràng là do một cô nương thêu, hỏi ngươi có phải đã có người trong lòng không, ngươi còn không thừa nhận. Lẽ nào ngươi thật sự đến Xuân Mãn Lâu? Phí Hình hất tay hắn ra, mắt cũng không buồn liếc một cái, chẳng muốn để ý. An Tam bĩu môi, mấy ngày trước hắn có đến Xuân Mãn Lâu một lần, nghe các cô nương trong đó nói rằng Phí Hình cũng từng tới đó và còn cưng chiều hoa khôi của họ. Nếu bảo rằng Phí Hình chỉ tới uống rượu, An Tam còn miễn cưỡng tin được, nhưng bảo hắn sủng ái mỹ nhân trong đó thì hắn không tài nào tin nổi. Hắn và Phí Hình lớn lên cùng nhau, nên hiểu rất rõ tiêu chuẩn cao của Phí Hình. Cho dù hoa khôi ở Xuân Mãn Lâu có giữ gìn thanh sạch, nhưng chắc chắn đã từng uống rượu với khách. Chỉ riêng điều đó thôi, dù nàng có đẹp đến mức nào, An Tam cũng không tin rằng Phí Hình sẽ để ý đến cô ta. Nhưng gần đây, hắn thực sự nhận thấy Phí Hình có gì đó không đúng. Việc hắn mang túi thơm do nữ nhân thêu đã là chuyện đáng ngờ, chưa kể gần đây còn về rất sớm. An Tam tò mò đến mức ngứa ngáy, hôm qua hắn đã thử theo dõi Phí Hình, nhưng không ngờ kẻ biến thái đó có khinh công tuyệt đỉnh, mới đuổi theo được một con phố, người đã biến mất tăm. Không còn cách nào, An Tam bèn đuổi theo hắn, hỏi thẳng: “Ngươi nói thật đi, có phải ngươi đã thích hoa khôi ở Xuân Mãn Lâu không?” Thấy ánh mắt khinh miệt của Phí Hình, An Tam không nhắc lại chuyện hoa khôi nữa, mà hỏi tiếp: “Ngươi khai thật đi, có phải ngươi đang giấu một mỹ nhân trong nhà? Đang nuôi ngoại thất phải không?” Nghe đến từ “ngoại thất”, bước chân của Phí Hình mới hơi khựng lại, “Đừng nói linh tinh.” An Tam lập tức phấn khích, nói: “Ôi trời, còn bảo vệ nữa cơ à? Thật sự là trúng tiếng sét ái tình rồi? Cô gái nào lại lọt vào mắt xanh của ngươi? Nàng ấy phải đẹp cỡ nào đây? Ngươi hành động nhanh quá đấy, ngay cả túi thơm cũng đã có rồi, định khi nào rước nàng về?” Phí Hình cười nhạt: “Chuyện của ta liên quan gì đến ngươi mà quản?” Thái độ này chẳng khác gì ngầm thừa nhận, dù bị gắt gỏng, An Tam cũng chẳng giận, vẫn cười tít mắt, bám theo hắn mà hỏi tiếp: “Ngươi giỏi thật đấy, bình thường thì kín tiếng thế, vậy mà lại câu được một cô nương. Ngươi đã lừa gạt kiểu gì đấy? Với tính tình như ngươi, liệu nàng có chịu theo ngươi không? Đừng có mà vui được vài ngày rồi bị nàng bỏ đi.” Phí Hình dĩ nhiên không thích nghe những lời này, liền giơ chân định đá hắn. An Tam nhanh chóng né tránh, tuy thoát khỏi cú đá nhưng vạt áo vẫn bị bẩn. An Tam cười đắc ý, không sợ chết mà hét lên: “Nếu nàng ấy bỏ chạy thật, thì nhớ tìm huynh đệ này xin kinh nghiệm nhé. Ta không khoe chứ trong việc dỗ dành nữ nhân, ngươi chắc chắn không đọ lại ta đâu.” Nói xong, hắn liền sử dụng khinh công chuồn mất. Nếu không phải hắn chạy nhanh, chỉ riêng cái miệng lưỡi đáng ghét của hắn cũng đủ khiến Phí Hình phải đá hắn thêm một cú. Ai nói anh không biết dỗ dành nữ nhân? Trong lòng Phí Hình không khỏi khinh bỉ. Nhớ lại việc Chung Ly đã mua cho hắn ngọc bội và nhẫn ngọc, chắc chắn đã tốn không ít tiền, anh quay sang bảo với Tần Hưng: “Ngươi đến tiền trang(kiểu ngân hàng thời xưa), lấy cho ta một vạn lượng ngân phiếu.” Tần Hưng hành động rất nhanh nhẹn, đến giữa trưa đã mang ngân phiếu về. Buổi tối, Phí Hình cầm theo ngân phiếu đến chỗ của Chung Ly. Anh vẫn về rất sớm, khi về thì thấy Chung Ly đang ngồi đọc sổ sách. Trong phòng thắp nhiều ngọn nến, dưới ánh sáng cam vàng, nửa khuôn mặt lộ ra của thiếu nữ dịu dàng, thanh thoát không nói nên lời. Phí Hình không có khái niệm “không nên làm phiền”, anh thản nhiên giật lấy quyển sổ sách từ tay nàng, hỏi: “Ngày nào cũng xem à?” Chung Ly dụi dụi mắt, đáp: “Dạo này có nhiều sổ sách gửi đến, nên ta xem qua một chút.” Chung Ly không muốn lặp lại sai lầm như kiếp trước, bị hai chưởng quầy dễ dàng qua mặt. Cửa hàng của Thừa Nhi cũng cần nàng quản lý cẩn thận. Chưởng quầy chưa chắc đã phục tùng khi nàng vừa mới tiếp quản, chắc chắn sẽ có những hành động mờ ám, nên nàng phải dành nhiều tâm trí hơn. Phí Hình chẳng buồn nghe nàng giải thích, tiện tay ném quyển sổ sang một bên, vẫn giữ thói quen ngang ngược của mình. Sau đó, anh lấy từ trong ngực ra một tấm ngân phiếu và đưa cho nàng, “Cầm lấy. Chung Ly ngẩn ra, nhận lấy mới thấy đó là ngân phiếu. Tính tình của anh không dễ chịu, nhưng phải thừa nhận, anh rất rộng rãi. Cảm thấy mình đã nợ anh quá nhiều, Chung Ly tất nhiên không muốn nhận. Nàng trả lại ngân phiếu cho anh, nói: “Tam thúc, sao người lại đưa bạc cho ta? Ta không cần đâu.” Phí Hình nhanh chóng tránh né, thản nhiên nói: “Cho tiền nữ nhân của mình, chẳng phải là điều đương nhiên sao?”