Người hầu run rẩy đặt chiếc hộp cơm xuống rồi vội vã chạy ra ngoài, lăn lộn đi báo với quản sự, sau đó lập tức đi mời đại phu. Sau khi kiểm tra cho Cố Lâm, đại phu không kìm được mà lắc đầu. Trước đó, tình trạng của hắn còn tạm ổn, nhưng không hiểu sao hôm nay bệnh tình lại trở nặng. Trong kinh thành, nhiều người mắc phải căn bệnh xấu xa này, nếu kéo dài đến giai đoạn cuối, cơ bản là không còn hy vọng chữa trị, chỉ còn chờ chết. Hiện tại, tình trạng của Cố Lâm đã rất nghiêm trọng. Thấy đại phu lắc đầu, quản sự không khỏi hốt hoảng, còn Cố Lâm thì không ngừng run rẩy, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa, trông như kẻ mất trí. Quản sự không dám chần chừ, liền sai người đến báo cho phủ Trấn Bắc Hầu. Lúc này, Cố Tri Nhã đang ở chỗ lão phu nhân để từ biệt, nhị phu nhân, các thiếp và Chung Ly, Cố Tri Tĩnh đều có mặt. Mọi người đều đứng dậy tiễn Cố Tri Nhã, đưa nàng ra khỏi viện của lão phu nhân. Cố Tri Nhã mỉm cười nói với Chu thị: “Nhị thẩm, mọi người đừng tiễn nữa. Con có phải không quay lại đâu. Càng tiễn con càng không muốn đi, mọi người mau quay về đi.” Nhị phu nhân cười đáp: “Được rồi, vậy con đi đường cẩn thận nhé.” Cố Tri Nhã gật đầu, định xoay người rời đi thì chợt thấy một tiểu đồng chạy tới. Tiểu đồng này luôn ở bên Cố Lâm, nên Cố Tri Nhã nhận ra ngay. Nhìn thấy nét mặt hoảng loạn của cậu ta, lòng Cố Tri Nhã bỗng chốc căng thẳng. Ngay sau đó, tiểu đồng “phịch” một tiếng quỳ xuống, cậu ta run rẩy vì sợ hãi, khi nhìn thấy Cố Tri Nhã, đôi chân cậu mềm nhũn, đứng không vững, “Thế tử phi…” Cố Tri Nhã cau mày, hỏi gấp: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” “Đại thiếu gia... bệnh tình của đại thiếu gia đột nhiên trở nặng, e rằng… e rằng…” Những lời còn lại cậu ta không dám nói ra, vì sợ hãi mà người không ngừng run rẩy, lo rằng Cố Tri Nhã sẽ nổi giận và xử tử cậu ta. Khi hiểu được ý của tiểu đồng, đầu óc Cố Tri Nhã quay cuồng, may mà Chương ma ma kịp thời đỡ nàng, nếu không nàng đã ngã gục xuống. Nhìn thấy dáng vẻ thê lương của nàng, khóe môi Chung Ly thoáng nhếch lên lạnh lùng. Trong khoảnh khắc đó, nàng rất muốn hỏi Cố Tri Nhã, nếu đã biết đau lòng vì Cố Lâm, tại sao lại có thể nhẫn tâm hãm hại người khác? Chẳng lẽ chỉ có tính mạng của bọn họ mới là quý giá sao? Chung Ly thu lại ánh mắt, giữ bình tĩnh. Vì bệnh tình của Cố Lâm, Cố Tri Nhã đương nhiên không thể rời đi. Đại phu nói tình trạng của hắn rất nghiêm trọng, chỉ còn cách chuẩn bị hậu sự. Cố Tri Nhã ngay lập tức đến trang trại, khi nhìn thấy em trai không ngừng run rẩy không còn ý thức, đôi mắt nàng không kìm được mà đỏ hoe. Nàng quay đầu hỏi quản sự: “Cha ta đâu rồi?” Quản sự không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, cúi đầu kính cẩn đáp: “Lão nô đã cho người thông báo với Hầu gia rồi. Hiện tại, ngài ấy không có ở kinh thành. Theo lời tiểu đồng bên cạnh ngài ấy, ngài đang truy bắt thích khách nên tạm thời không thể liên lạc được, cũng không biết khi nào mới quay về phủ.” Cố Tri Nhã nắm chặt tay đến mức móng tay đứt ra một chiếc mà không hề hay biết. Nàng lạnh lùng nói: “Em trai ta đang lâm vào cảnh thập tử nhất sinh, cần cha nhất, vậy mà ông ấy lại vì một kẻ ngoại lai mà chạy khắp nơi. Thật giỏi quá! Đúng là một người cha tốt của chúng ta!” Cố Tri Nhã tức giận đến mức toàn thân run rẩy. Chương ma ma vội vàng vỗ về nàng, khuyên nhủ: “Hầu gia không biết bệnh tình của đại thiếu gia sẽ trở nặng, nếu biết, ngài ấy chắc chắn sẽ không rời kinh thành.” Nhưng Cố Tri Nhã không nghe, từ khi biết cha mình đang truy bắt Huyền Thanh, nàng đã cảm thấy rất ấm ức, giờ đây mọi cơn giận đều dồn lên người ông. “Không, trong mắt ông ta hoàn toàn không có Cố Lâm, không hề có! Ông ta không phải là một người cha đủ tư cách! Nếu ông ta chịu có trách nhiệm một chút, Cố Lâm đã không trở nên như thế này. Tất cả là tại ông ta! Mọi chuyện đều do ông ta mà ra!” Nếu ông ta sớm lập Cố Lâm làm thế tử, nàng đã không phải mạo hiểm hãm hại Cố Thừa, để rồi bây giờ mỗi ngày đều phải sống trong lo sợ. Nàng nghiến răng nói: “Nếu Cố Lâm có mệnh hệ gì, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy suốt đời.” Đôi mắt nàng đỏ hoe, vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ. Chương ma ma vội vàng an ủi: “Thế tử phi đừng lo lắng, đại thiếu gia là người có phúc lớn, chắc chắn sẽ vượt qua được.” Lúc này, Trấn Bắc Hầu đã truy đến Ký Châu. Ông nhận được tin từ mật thám báo rằng gần Ký Châu có người nhìn thấy Huyền Thanh. Trấn Bắc Hầu đã huy động nhiều người và cuối cùng vào ngày thứ ba, họ đã bắt được Huyền Thanh. Thành công này không thể không kể đến công lao của Phí Hình. Ngay khi biết về sự tồn tại của Huyền Thanh, Phí Hình đã cho người điều tra và biết rằng hắn có một cô em gái. Phí Hình còn cho mật thám ở lãnh địa bảo vệ đưa cô em gái đến nơi an toàn. Sau khi bị bắt, Huyền Thanh khăng khăng rằng mình chỉ là một thích khách được một người đàn ông lạ mặt thuê, hắn nhận lời chỉ vì món tiền thưởng một trăm lượng bạc. Chỉ để kiếm một trăm lượng bạc mà hắn nhận sáu nghìn lượng để liên lạc với thích khách. Không ai ngốc nghếch như vậy cả. Trấn Bắc Hầu tất nhiên không tin, dù có hỏi cung bao nhiêu lần, hắn cũng chỉ nói như vậy. Khi hỏi người đàn ông lạ mặt kia trông như thế nào, hắn chỉ miêu tả sơ qua, bảo vẽ hình thì nói rằng không biết vẽ. Trấn Bắc Hầu nhất thời không khai thác thêm được gì, đành đưa hắn về kinh thành. Khi Trấn Bắc Hầu trở về phủ sau một chặng đường dài mệt mỏi, ông mới biết được rằng bệnh tình của Cố Lâm đã trở nặng. Ông định nhanh chóng đến trang trại để xem tình hình thì tâm phúc của ông lại nói: “Chủ nhân, hôm nay đã tìm thấy sáu nghìn lượng bạc.” “Đó là bạc mệnh giá một trăm lượng hay một nghìn lượng?” “Là bạc mệnh giá một nghìn lượng.” Tâm phúc liền đưa cho Trấn Bắc Hầu một xấp ngân phiếu, ông nhận lấy và thoáng lướt qua, định cất vào trong người thì bất ngờ phát hiện ra vết nước trên tờ ngân phiếu. Ngân phiếu nếu chẳng may dính nước, khi khô đi sẽ để lại một vài dấu vết, những vết nước trên các tờ ngân phiếu này trông rất quen thuộc đối với ông. Cách đây không lâu, khi quản gia giao những tờ ngân phiếu có mệnh giá một nghìn lượng cho ông, ông đang bận xử lý công vụ trong thư phòng. Vì bận rộn, ông không chú ý và đã vô tình làm đổ cốc nước trên bàn, khiến nước đổ lên những tờ ngân phiếu. Khi ấy, ông lo lắng rằng nước sẽ làm ướt các tài liệu, nên vội vàng cầm tài liệu lên lau sạch trước, sau đó mới lau ngân phiếu. Những tờ ngân phiếu bị ướt đều được đưa ra ngoài phơi nắng trong một canh giờ, đến khi khô, ông kiểm tra lại và thấy chúng có vài vết ố vàng cùng với một chút nhăn nheo. Người hầu đã đề nghị thay ngân phiếu mới, nhưng Trấn Bắc Hầu thấy vết ố không quá rõ ràng nên đã quyết định giữ lại. Những tờ ngân phiếu đó là do ông đặc biệt nhờ quản gia đổi lấy, vì thành Đằng đang gặp nạn đói. Đó là nơi ông đã gặp Chung thị, nên ông muốn làm một chút việc cứu tế, mới nhờ quản gia đổi một số tờ ngân phiếu có mệnh giá lớn. Không ngờ chúng lại bị dính nước. Vết ố vàng trên ngân phiếu sau khi phơi khô rất rõ ràng, nhưng ông vẫn giữ lại để sử dụng cho việc khác. Tuy nhiên, Cố Tri Nhã lại sớm trở về kinh thành, ông thương con gái nên đã đưa những tờ ngân phiếu này cho nàng, còn số ngân phiếu mới đã được quản gia đổi lại. Ánh mắt Trấn Bắc Hầu tối lại, ông cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng những tờ ngân phiếu này. Khi xác nhận rằng chúng chính là những tờ mà ông đã làm ướt, ông như bị đông cứng tại chỗ, cả người run rẩy, không dám tin vào mắt mình. Cố Tri Nhã là con gái lớn của ông, từ nhỏ đã rất thông minh, học hỏi rất nhanh, thường xuyên được các thầy khen ngợi. Nàng luôn là niềm tự hào của Trấn Bắc Hầu, đôi khi, khi thất vọng về Cố Lâm, ông thậm chí cảm thấy tiếc nuối vì con gái lớn không phải là con trai. Nàng thông minh, bình tĩnh và quyết đoán, hơn hẳn Cố Lâm về mọi mặt. Nếu nàng là con trai, ông chắc chắn không ngần ngại lập nàng làm thế tử. Nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt ông, tâm phúc lo lắng lên tiếng: “Chủ nhân, có phải người không khỏe không? Ngài đã mệt mỏi vì hành trình dài rồi, nên nghỉ ngơi trước, rồi hãy đến trang trại sau.” Ông ta nói gì Trấn Bắc Hầu cũng không nghe rõ, ông nhét những tờ ngân phiếu vào trong áo, quay người rời khỏi phòng và thúc ngựa phi nhanh đến trang trại. Chưa bao giờ Trấn Bắc Hầu chạy nhanh như vậy, ông phi ngựa suốt đường đến trang trại. Người của Phí Hình lẩn trong bóng tối, lo sợ rằng ông sẽ che giấu cho Cố Tri Nhã, nên âm thầm bám theo để quan sát tình hình. Trấn Bắc Hầu kéo chặt dây cương, đôi môi mím lại thành một đường thẳng, gương mặt uy nghiêm của ông toát ra sát khí chưa từng thấy. Ông không thể tin rằng con gái mình có thể làm ra chuyện này. Nếu quả thật là nàng, liệu có nghĩa là việc Cố Thừa gặp chuyện và cái chết của Chung thị đều do tay nàng? Nếu có ai đó nói rằng mọi chuyện là do Cố Lâm gây ra, Trấn Bắc Hầu chắc chắn sẽ không tin. Ông hiểu con trai mình, Cố Lâm không có tâm cơ như vậy, nhưng Cố Tri Nhã thì khác. Nàng có khả năng làm điều này. Trấn Bắc Hầu không muốn nghi ngờ con gái, nhưng ông biết rõ nàng có động cơ. Nàng luôn ghét bỏ mẹ con Chung thị, dù nàng có che giấu giỏi đến đâu, ông vẫn nhận ra điều đó. Chính vì vậy mà ông đã chọn con trai của Anh Vương cho nàng, mong rằng sau khi nàng lấy chồng xa, mâu thuẫn giữa nàng và Chung thị sẽ giảm đi. Nhưng không ngờ sau khi nàng vừa đi không lâu, chuyện của Thừa Nhi đã xảy ra... Ông phi ngựa suốt đoạn đường, chẳng bao lâu đã tới trang trại. Niềm tin vào con gái đã chiến thắng những nghi ngờ của ông, ông không tin rằng nàng lại tàn nhẫn đến thế. Nàng thông minh từ nhỏ, làm sao có thể làm ra chuyện độc ác như vậy? Trấn Bắc Hầu cưỡi ngựa xông thẳng vào trang trại, ai cũng nghĩ ông lo lắng cho Cố Lâm nên không ai thắc mắc gì. Ngựa phóng như bay đến tận sân của Cố Lâm mới dừng lại. Ông xuống ngựa, bước chân nhanh chóng vào phòng, gương mặt lạnh lùng của ông lúc này mới giảm đi đôi chút. Khi vào phòng, ông thấy Cố Tri Nhã đang ngồi cạnh Cố Lâm, đôi mắt nàng đỏ hoe, trong mắt tràn đầy lo lắng cho em trai. Thấy cảnh này, sự nghi ngờ trong lòng Trấn Bắc Hầu lại giảm đi đáng kể. Ông không nhắc đến chuyện ngân lượng, mà hỏi thăm tình trạng của Cố Lâm trước. Cố Tri Nhã lúc này mới ngẩng đầu nhìn ông. Từ khi bệnh tình của Cố Lâm trở nặng đến giờ đã bốn ngày, ông mới trở về. Cố Tri Nhã cười lạnh: “Nếu cha về muộn thêm một ngày, có lẽ đã có thể giúp hắn thu dọn hậu sự rồi.” Lời trách móc của nàng khiến Trấn Bắc Hầu cảm thấy một thoáng xấu hổ. Ánh mắt ông không tự chủ được mà nhìn về phía Cố Lâm. Cố Lâm lúc này trông vô cùng tiều tụy, giống như người sắp chết. Trấn Bắc Hầu cảm thấy đau đớn, mọi thất vọng trước đây về hắn giờ đều tan thành nỗi buồn khôn nguôi. Ông loạng choạng ngồi xuống bên cạnh giường, không kìm được mà nắm lấy bàn tay gầy guộc của hắn. Khoảnh khắc ấy, Trấn Bắc Hầu thậm chí nghĩ rằng có lẽ là do ông đã sát sinh quá nhiều khi còn trẻ nên phải trả giá, vợ ông đã mất sớm, Chung thị cũng không qua khỏi, Thừa Nhi trở nên như vậy, còn Cố Lâm thì nay cận kề cái chết. Khóe mắt ông đỏ hoe, nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của ông, Cố Tri Nhã cũng cảm thấy không đành lòng, quay đầu đi nơi khác. Thời gian dần trôi qua, thấy nàng cũng đau buồn, Trấn Bắc Hầu đứng dậy, khàn giọng nói: “Ta sẽ cho người tìm Thái y, còn cả thần y Tiết. Y thuật của ông ta rất giỏi, nếu tìm được ông ta, Cố Lâm chắc chắn sẽ có hy vọng. Con đừng quá lo lắng.” Cố Tri Nhã cũng từng nghe về danh tiếng của thần y Tiết, ánh mắt nàng lóe lên một tia hy vọng.