Sau khi Minh Hạnh rời đi, Chu Thị xoa trán, thở dài nói với Lý ma ma: “Đứa trẻ này thực sự bị ta nuông chiều hư rồi, càng ngày càng không biết giữ lễ nghi, không có một chút kín đáo của tiểu thư khuê các. Trước khi thành thân, phải dạy dỗ lại cho tốt mới được.” Lý ma ma an ủi: “Tiểu thư còn nhỏ, dạy bảo từ từ là được. Phu nhân không cần phải lo lắng.” Chu Thị cảm thấy khó xử, trong lòng so sánh với Chung Ly, người chỉ lớn hơn Cố Tri Tĩnh một tuổi, nhưng chững chạc hơn cô biết bao. Ba năm trước, Chung Ly dù còn trẻ nhưng tuyệt đối sẽ không hành xử thiếu suy nghĩ như vậy. Trong lòng Chu Thị cảm thấy buồn, đến khi bước lên xe ngựa, sắc mặt vẫn không khá hơn. Chỉ khi gặp Chung Ly, bà mới miễn cưỡng giữ được vẻ tươi tắn, căn dặn nàng vài điều. Chung Ly vâng lời nhận dặn dò, nhìn ra bà không vui, cô quan tâm hỏi: “Nhị thẩm phải chăng tối qua không nghỉ ngơi tốt? Trên đường còn thời gian, người nên nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.” Chu Thị mỉm cười gật đầu. Xe ngựa lăn bánh tiến về hoàng cung, tiếng ồn ào của phố phường dần xa, cuối cùng dừng lại trước Đông Trực Môn. Mặt trời chiếu nghiêng, ánh nắng rực rỡ soi lên những mái ngói lưu ly, khiến cả hoàng cung như được bao phủ trong ánh sáng trang nghiêm. Đây là lần đầu tiên Chung Ly vào cung, trong lòng không tránh khỏi có chút lo lắng. Khi bước vào hoàng cung, cô bị choáng ngợp bởi sự hùng vĩ của cung điện. Cô không dám nhìn lâu, chỉ thoáng quét mắt rồi nhanh chóng cúi xuống, ngoan ngoãn đi theo Chu Thị, cùng với tiểu cung nữ, hướng về Cảnh Dương cung. Lúc này, Cố Tri Tĩnh đang ngồi trước bàn trang điểm với vẻ mặt không vui, trong mắt chứa đầy lạnh lẽo. Sau một hồi suy nghĩ, cô gọi Minh Hạnh đến và nói: “Đi báo tin cho Thái tử, nói rằng hôm nay trong cung có một mỹ nhân tuyệt sắc, nếu hắn không kịp chiêm ngưỡng, nhất định sẽ tiếc nuối cả đời.” Việc giết Chung Ly không phải dễ dàng, cô phải hủy hoại nàng ta. Nếu Cố Lâm không giúp được gì, cô sẽ mượn tay người khác. Minh Hạnh muốn can ngăn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô, lại cảm thấy run rẩy, bèn nói lí nhí: “Nô tì sẽ đi ngay.” Chẳng bao lâu sau, Chu Thị và Chung Ly đã đến trước Cảnh Dương cung. Sau khi tiểu cung nữ thông báo, họ được dẫn vào cung điện. Chung Ly theo Chu thị hành lễ, rồi cô nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng dễ chịu cất lên từ phía trước, nói với Nhị phu nhân: “Ta đoán là ngươi sẽ đến giờ này. Người đứng bên cạnh ngươi chắc hẳn là Ly nha đầu phải không? Mau lại đây, để bổn cung nhìn kỹ nào.” Chung Ly bước lên một bước, cung kính cúi người chào: “Nương nương vạn phúc kim an.” Tư thế hành lễ của cô chuẩn mực đến hoàn hảo, như thể đã luyện tập rất nhiều lần, mọi động tác đều cực kỳ tao nhã, ánh mắt cũng khiêm nhường, cúi thấp đầy lễ phép, trông rất đúng mực. Thục phi mỉm cười nói: “Chân Nhi khen ngươi không ngớt lời, nói rằng ngươi đẹp như thiên tiên. Ngẩng đầu lên để bổn cung nhìn kỹ hơn nào.” Chung Ly từ tốn ngẩng đầu lên. Khi nhìn thấy khuôn mặt hoàn mỹ không chút tì vết của nàng, Thục phi không khỏi nín thở. Đôi mắt của thiếu nữ long lanh như nước, làn da trắng mịn như ngọc, đôi môi đỏ thắm, quả thật là dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn, nét đẹp vượt xa cả hoa cỏ. Thục phi khen ngợi: “Mẹ của ngươi vốn đã rất đẹp, nhưng ngươi còn đẹp hơn cả bà ấy. Danh hiệu đệ nhất mỹ nhân kinh thành năm nay e rằng không ai xứng đáng hơn ngươi.” Chung Ly khiêm tốn đáp: “Nương nương quá khen rồi, kinh thành có biết bao mỹ nhân, A Ly nào dám nhận danh hiệu đệ nhất.” Sự khiêm tốn và chừng mực của nàng khiến cho Thục phi, vốn trước đây còn nghi ngờ nàng là kẻ có tâm kế, dần nhận ra mình đã quá hẹp hòi. Mẹ của Chung Ly tuy bạc mệnh, nhưng con gái được dạy dỗ rất tốt, xứng đáng được khen ngợi là tài sắc vẹn toàn. Lục Trinh Miểu cũng rất thích sự dịu dàng của Chung Ly, tươi cười nói với Thục phi: “Con đã nói rồi mà, cô nương nhà Chung thật xuất sắc, mẫu thân chắc chắn sẽ thích nàng, không phải con đã nói đúng sao?” Thục phi bật cười, gật đầu, rồi giới thiệu Lục Trinh Miểu với Chung Ly: “Đây là cháu gái của ta, Lục Trinh Miểu. Con bé đã muốn làm quen với ngươi từ lâu rồi. Lát nữa khi thưởng hoa, hai người có thể đi dạo cùng nhau.” Lục Trinh Miểu mỉm cười, thân thiện và rạng rỡ. Khi Chung Ly tổ chức lễ cập kê, cô từng nhận được lễ vật của Lục Trinh Miểu. Dù chưa từng gặp mặt, cô cũng đã nghe người hầu đi hỏi thăm về Lục Trinh Miểu, biết cô có tính cách hoạt bát, lương thiện, là một trong số ít tiểu thư dễ gần giữa chốn quyền quý. Chung Ly cũng mỉm cười đáp lại. Lúc này, Chu thị mới hiểu ra tại sao Thục phi lại đặc biệt quan tâm đến Chung Ly. Bà thở phào nhẹ nhõm, thật may là Chung Ly không vô tình phạm vào điều kiêng kỵ của Thục phi. Thấy Chung Ly cư xử thanh nhã, tiến thoái đúng mực, các phu nhân có mặt cũng không tiếc lời khen ngợi. Trong số đó, Lưu thị, con dâu cả của Lý các lão, cười nói: “Ta nhớ năm ngươi mười tuổi, ta còn gặp ngươi một lần. Bây giờ ngươi đã trở nên xinh đẹp như vậy, vừa rồi ta suýt không nhận ra. Ly nha đầu, ngươi còn nhớ ta không?” Chung Ly có chút ấn tượng về Lưu thị. Khi mẹ cô còn sống, bà cũng có vài người bạn khá thân thiết, Lưu thị là một trong số đó. Chung Ly còn từng nghe mẹ khen ngợi bà. Nhận ra Lưu thị, cô cảm thấy gần gũi hơn, mỉm cười nói: “Tất nhiên là con nhớ. Khi mẫu thân tổ chức sinh thần, người rất thích cây trâm ngọc lan mà phu nhân tặng.” Lưu thị cũng cười đáp: “Ta đoán là bà ấy sẽ thích. Mẹ ngươi và Thục phi nương nương đều rất yêu hoa lan.” Vì đang ở cung Cảnh Dương của Thục phi, Lưu thị khéo léo chuyển chủ đề sang hoa lan, sau đó trò chuyện với Thục phi về loài hoa này. Chung Ly không xen vào, chỉ im lặng lui về đứng bên cạnh Chu thị. Với xuất thân bình thường như Chung Ly, vốn không dễ lọt vào mắt của các tiểu thư quý tộc. Nhưng khi thấy Thục phi và Lưu thị đối xử với cô rất dịu dàng, nhiều người bắt đầu chú ý đến cô. Khi nhìn kỹ, họ không khỏi kinh ngạc trước nhan sắc của cô. Dù cô ăn mặc giản dị, nhưng vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô không thể bị che lấp. Gương mặt nhỏ nhắn của cô đẹp đến từng chi tiết, đôi mắt phượng long lanh vốn dĩ có thể khiến người ta say đắm, nhưng lại trong veo, thuần khiết, pha trộn giữa nét quyến rũ và sự thanh thuần đầy mê hoặc. Không ít thiếu nữ ngẩn ngơ trước vẻ đẹp của cô. Những tiểu thư vốn có quan hệ thân thiết với Cố Tri Tĩnh, từng gặp Chung Ly tại tiệc sinh nhật của Cố Tri Tĩnh, giờ gặp lại vẫn không khỏi ngỡ ngàng. Chẳng mấy chốc, mọi người đã tề tựu đông đủ. Thục phi dẫn đoàn người đến khu vườn đào. Khu vườn này được hoàng thượng đặc biệt sai người trồng riêng cho Thục phi, có thể nói là ân sủng vô cùng đặc biệt trong cung. Chưa đến gần vườn đào, mọi người đã ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ của hoa. Khi bước vào, họ nhìn thấy những đóa hoa đào nở rực rỡ. Ngoài hoa đào, ở phía tây còn có một khu vực rộng lớn được dành riêng để trồng các loài hoa quý hiếm, khiến những người yêu hoa thực sự mãn nhãn. Lưu thị cũng là người yêu hoa. Bà có một chậu hoa lan huệ chăm sóc rất tốt, hôm nay cũng để người hầu mang đến. Khi bước vào vườn hoa, mọi người lập tức bị thu hút bởi chậu lan huệ này. Thục phi yêu hoa, khi nhìn thấy chậu hoa lan huệ liền không ngớt lời khen ngợi. Bên cạnh bà là Đức phi và những phi tần khác. Những cô gái trẻ đứng ở phía sau, có người yêu hoa thì say mê ngắm hoa, còn những người không thích thì lại để tâm trí bay xa. Buổi tiệc ngắm hoa này, đối với các quý nữ, không chỉ là dịp thưởng hoa, mà còn là cơ hội để kết giao bạn bè và ra mắt trước các phu nhân. Chẳng mấy chốc, mọi người đã chia thành những nhóm nhỏ trò chuyện. Lục Trinh Miểu mỉm cười tiến lại gần Chung Ly, nói một cách dí dỏm: “Tỷ lớn hơn ta một tuổi, cứ gọi ta là Trinh Nhi. Trước đây, tam tiểu thư trong phủ đã nhắc đến tỷ vài lần, ta còn nhờ nàng mời tỷ nhưng tiếc là chưa có dịp gặp mặt. Hôm nay cuối cùng cũng được gặp tỷ gần hơn rồi. Chung Ly đáp: “Ngoài lần lễ hội Thượng Nguyên, ta không nhận được lời mời nào khác. Có lẽ tam muội bận quá nên quên mất. Tiếc là dịp lễ Thượng Nguyên ta không thể đến. Nghe vậy, Lục Trinh Miểu lập tức hiểu ra rằng chuyện này là do Cố Tri Tĩnh gây ra, cô khẽ mím môi rồi lại cười nói: “Không sao, sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn. Chung Ly chỉ khẽ mỉm cười đáp lại. Lục Trinh Miểu tính cách cởi mở, là một cô gái rất dễ mến, và Chung Ly khá thích tính cách này của cô. Tuy nhiên, Trinh Miểu lại là em gái của Lục Diễn Duệ, và mặc dù Chung Ly không nhớ rõ đã gặp Lục Diễn Duệ khi nào, chỉ với việc Cố Tri Tĩnh có cảm tình với Lục Diễn Duệ cũng đủ khiến Chung Ly không muốn tiếp xúc quá nhiều với Trinh Miểu. Lục Trinh Miểu không nản lòng, vẫn tươi cười trò chuyện với Chung Ly, khiến nàng có chút không thoải mái. Sau khi ngắm hoa xong, các vị quý nhân ngồi lại thưởng trà. Thục phi liếc nhìn Lục Trinh Miểu, mỉm cười nói: “Nghe chúng ta nói chuyện cũng chẳng thú vị gì, Ngự Hoa Viên có rất nhiều hoa đẹp, con dẫn các cô nương đi dạo một vòng đi.” Lục Trinh Miểu không khách sáo, cúi đầu tạ ơn rồi dẫn mọi người đi về phía Ngự Hoa Viên. Đi được nửa đường, họ lại gặp Đại hoàng tử. Đại hoàng tử thân hình cao lớn, tướng mạo uy nghi, kiếm mi rực rỡ, toát lên vẻ dũng mãnh của một tướng quân. Trong số các hoàng tử, Đại hoàng tử là người phong lưu nhất, sau khi xuất cung xây phủ, đã thu nạp không ít mỹ nhân. Khi nhìn thấy Đại hoàng tử, các quý nữ vội vàng cúi chào, có người cúi đầu e thẹn, có người lại khẽ lộ ra vẻ vui sướng, ngượng ngùng liếc nhìn Đại hoàng tử. Giữa đám người, Chung Ly vẫn là người nổi bật nhất. Một tuyệt sắc giai nhân như nàng chỉ khiến Đại hoàng tử thoáng nhìn đã lộ ra ánh mắt đầy khao khát. Ngài mỉm cười hỏi Lục Trinh Miểu đang đứng bên cạnh: “Lục cô nương, vị cô nương đứng cạnh cô là ai? Bổn vương chưa từng gặp qua.” Ngay khi nhìn thấy Đại hoàng tử, Chung Ly đã lùi một bước, cố giấu mình trong đám đông, nhưng không ngờ Đại hoàng tử vẫn phát hiện ra cô. Tim cô không khỏi thắt lại. Đời trước, cô gặp Đại hoàng tử khi xem lễ diễu hành của Trạng nguyên, cô không ngờ rằng lần này lại gặp hắn sớm hơn, trong lòng bất giác siết chặt chiếc khăn tay. Lục Trinh Miểu cũng sững sờ trong giây lát, nhưng nhanh chóng phản ứng lại, đáp một cách lấp lửng: “Đây là Chung tỷ tỷ. Cô không hề tiết lộ họ tên đầy đủ của Chung Ly hay xuất thân từ đâu. Thấy Lục Trinh Miểu có ý muốn bảo vệ Chung Ly, ánh mắt Đại hoàng tử hẹp lại, hắn lại nhìn Chung Ly một cách kỹ lưỡng hơn, không thể che giấu được sự hứng thú trong mắt. Lúc này, Phí Hình vừa bước ra từ cung Càn Thanh. Vừa ra ngoài, anh đã thấy một tiểu thái giám nhanh chóng tiến lại gần và thì thầm vào tai : “Vương gia, Chung cô nương vừa gặp Đại hoàng tử trên đường đến Ngự Hoa Viên. Phí Hình dừng bước, xoay người đi về hướng Ngự Hoa Viên. Từ xa, anh đã nhìn thấy Đại hoàng tử đang nhìn chằm chằm vào Chung Ly bằng ánh mắt trơn tuột. Khi đến gần,anh hắn nghe Đại hoàng tử hỏi Chung Ly: “Cô nương họ Chung sao? Chung Ly khẽ run rẩy hàng mi dài, chỉ gật đầu. Phí Hình cười nhạt một tiếng, tiến đến trước mặt mọi người. Với danh tiếng khét tiếng của hắn, các quý nữ vừa kính vừa sợ, vội vàng cúi chào, không ai dám lên tiếng. Chung Ly cũng không ngờ lại gặp anh ở đây, ánh mắt cô lộ rõ sự ngạc nhiên. Phí Hình quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng lại một chút trên khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng của cô. Thấy cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không giống như vừa bị sỉ nhục, anh mới thản nhiên thu lại ánh nhìn, cười nhạt liếc qua Đại hoàng tử, nói: “Gặp mỹ nhân mà đến nỗi không biết đi đường sao? Câu nói này thật sự quá khó nghe, khiến Đại hoàng tử có chút không vui. Hắn biết tính khí kỳ quái của Phí Hình, sợ rằng hắn lại gây sự, nên chỉ cười lạnh, nhìn Phí Hình mà không nói gì. Phí Hình không thèm liếc thêm Đại hoàng tử, quay sang Chung Ly khẽ gật đầu ra lệnh: “Lại đây. Giọng hắn tuy nhẹ nhàng nhưng mang đầy mệnh lệnh. Chung Ly lo lắng bước đến trước mặt anh, cúi đầu hành lễ: “Tam thúc. Phí Hình liếc nhìn tiểu thái giám bên cạnh, nói: “Ngươi đi bẩm báo với Thục phi rằng cháu gái nhỏ của ta sợ hãi… “Chẳng còn gì đáng để ở lại nữa, chúng ta đi thôi. Nói xong, Phí Hình bước lên một bước, thấy Chung Ly vẫn chưa theo kịp, lông mày anh khẽ nhíu lại, hỏi: “Sao vậy? Luyến tiếc không muốn rời à? Chung Ly lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu rồi nhanh chóng bước theo anh.