Đêm trong căn nhà tre vô cùng yên tĩnh, vốn tưởng rằng nơi này có nhiều hoa cỏ sẽ có nhiều muỗi, nhưng không ngờ, đêm đó Chung Ly ngủ rất ngon, không bị muỗi làm phiền, nàng ngủ một giấc đến khi bầu trời phía xa bắt đầu sáng dần.

Khi tỉnh dậy, nàng phát hiện Phí Hình đã dậy từ lâu, chàng đang ngồi bên bàn tre xử lý tấu chương, không biết chàng đã dậy từ khi nào.

Ánh mắt Chung Ly bất giác bị chàng cuốn hút.

Dáng ngồi của chàng trông có vẻ lười biếng, lúc nào cũng tỏ ra uể oải, như thể không có nhiều kiên nhẫn, nhưng thực chất lại rất trách nhiệm. Ngày trước, khi còn làm chỉ huy của Cẩm Y Vệ, chàng thường bận rộn với các vụ án đến tận khuya, giờ làm hoàng đế, chàng càng thêm siêng năng.

Chỉ tiếc là chàng có tính khí nóng nảy, làm việc tốt mà không để lại tên tuổi, khiến các quan đại thần luôn nghĩ rằng chàng là một hoàng đế bướng bỉnh, tùy tiện. Nhưng may mắn thay, chàng có đủ khả năng để khiến các quan đại thần dù muốn dù không cũng phải thừa nhận năng lực của chàng.