Ngày hôm đó dường như đặc biệt dài hơn bình thường. Không biết từ lúc nào, mặt trời đã lặn, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời. Khi bóng đêm dần buông xuống, Chung Ly vẫn chìm trong suy nghĩ của mình. Nàng hiểu rằng mình không nên bận tâm. Dù cho chàng thực sự từng có tiếp xúc với Diên Vĩ, đó cũng là chuyện trước khi họ kết hôn, không thể coi là phản bội nàng. Dù hiểu rõ lý lẽ, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút khó chịu không thể giải thích. Một lát sau, An Liên bước vào, báo với Chung Ly: “Nương nương, Hoàng công công vừa đến, nói rằng các đại thần đang bàn việc với hoàng thượng, tạm thời chưa kết thúc được. Hoàng thượng dặn người cứ dùng bữa trước, không cần đợi ngài ấy.” Chung Ly lúc này mới hoàn hồn, nàng khẽ đáp: “Ừm, bày cơm đi.” Bữa cơm không quá thịnh soạn. Chiến tranh tiêu hao rất nhiều, Chung Ly luôn gương mẫu trong việc cắt giảm chi tiêu, thực phẩm cũng dần được tiết kiệm. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương