Chung Ly đuổi hết cung nữ khác đi, vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh, ra hiệu cho Thu Nguyệt ngồi xuống bên nàng. Thu Nguyệt có chút lúng túng, hai má đỏ bừng. Bình thường cô luôn thẳng thắn, đây là lần đầu tiên Chung Ly thấy cô tỏ ra rụt rè, ngượng ngùng như một thiếu nữ nhỏ bé.

“Ngồi đi, lâu rồi chúng ta không trò chuyện thân mật, hôm nay vừa hay có dịp tâm sự.

Thu Nguyệt cảm ơn và ngồi xuống cạnh nàng. Chung Ly nói: “Ta đã hỏi qua hoàng thượng, lý do Tần Hưng mãi chưa lập gia đình là vì hắn vẫn nhớ về vị hôn thê đã mất. Có lẽ cả đời này hắn cũng không thể quên nàng ấy, cũng không định lập gia đình.

Thấy quả thật chủ nhân biết tất cả, Thu Nguyệt không khỏi xấu hổ, cô chỉ nhìn chằm chằm xuống đầu ngón chân mình, “Nương nương, nô tỳ chưa từng nghĩ rằng có thể ở bên hắn. Với thân phận như hắn, dù không có ai trong lòng, người hắn cưới cũng sẽ là quý nữ. Với thân phận của nô tỳ, ngay cả làm thiếp cho hắn cũng chưa chắc hắn để mắt tới.

Chung Ly cau mày, nói: “Em đừng tự ti như vậy. Em tốt như thế, nếu hắn không để ý, thì đó là hắn không có mắt. Nếu em thật sự yêu hắn, cũng đừng bận tâm về thân phận. Em và ta tình như chị em, ta có thể nhờ cữu cữu nhận em làm con nuôi, rồi xin hoàng thượng phong em làm huyện chủ. Nếu hắn đồng ý kết hôn, đến lúc đó em có thể đường hoàng gả cho hắn.