“Đã làm phiền cữu cữu và cữu mẫu lo lắng rồi.” Chung Ly không khỏi cảm động, dù sự lo lắng của Phương thị có thể không thật lòng, nhưng cữu cữu của nàng chắc chắn đã không ít lần lo nghĩ cho nàng.

Phương thị lại nói: “Nương nương không biết đâu, từ khi nương nương trở thành hoàng hậu, cữu cữu của người chẳng yên ổn ngày nào, luôn dặn dò ta, rồi lại giáo dục Hoan nhi và người khác, sợ rằng họ ỷ vào thân phận của nương nương mà kiêu ngạo, gây chuyện, làm liên lụy đến nương nương.”

Chung Ly rất hiểu cữu cữu mình. Ông là người liêm khiết, chính trực, đúng là kiểu người như vậy. Nếu đổi lại là người khác, một khi trở thành hoàng thân quốc thích, có lẽ sẽ không kiềm chế được lòng tham, muốn vinh hoa phú quý cho cả nhà. Nhưng cữu cữu của nàng vẫn giữ vững bản chất, và dưới sự dạy dỗ của ông, biểu tỷ phu cũng chín chắn, nghiêm túc học hành. Theo thời gian, chắc chắn sẽ trở thành trụ cột của quốc gia.

Chung Ly cười nói: “Cữu cữu cũng nên được cữu mẫu khuyên nhủ một chút, để ông ấy không phải vất vả khổ cực như vậy. Cữu cữu đã không còn trẻ nữa, cần phải chú ý đến sức khỏe.”

“Làm sao mà ta không quản được? nhưng ông ấy lo sẽ gây phiền toái cho nương nương. Mỗi khi ta ra ngoài, ông ấy lại dặn dò ta cẩn thận, sợ ta không giữ được mình mà nhận hối lộ, làm việc cho người khác. Ta tuy có nhiều khuyết điểm, nhưng chắc chắn không đến mức hồ đồ như thế.”