Ngũ quan của chàng tuy sắc sảo, nhưng từng đường nét đều vô cùng tinh tế. Khi kết hợp lại, tạo thành một diện mạo vô cùng tuấn mỹ. Lúc chàng ngủ, trông như một vị tiên lãng tử, phong thái phi phàm. Nhưng khi mở mắt, lại thêm một chút mê hoặc lòng người. Đôi mắt của chàng là đôi mắt đào hoa cực kỳ đẹp, nhưng lại sâu thẳm như mực, bên trong chứa đựng những cảm xúc khó đoán. Khi cười, ánh mắt ấy lại càng quyến rũ hơn. Chung Ly có chút không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của chàng. Nàng khẽ mím môi, cúi đầu nói nhỏ: “Thiếp không trốn đâu, chỉ là thấy mệt thôi. Nếu hoàng thượng không có chính sự, thì hãy xem qua bản đồ một chút để giết thời gian. Bên phía Tần Hưng có thể sẽ lại truyền đến tin thắng trận, bước tiếp theo nên đi thế nào, người cũng nên có tính toán.” Hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, Phí Hình tất nhiên không muốn xem bản đồ. Chàng cũng chui vào chăn của nàng. Cơ thể chàng cao lớn và mạnh mẽ, tỏa ra áp lực khắp không gian. Ngay khi chàng vào, không gian lập tức trở nên chật hẹp hơn nhiều, và cả không khí cũng dường như loãng đi. Phí Hình nghịch một lọn tóc đen của nàng, gạt nhẹ sang bên và thì thầm bên tai: “Hoàng tử nhỏ đói bụng, chẳng lẽ không quan trọng hơn bản đồ sao? Trẫm phải giải quyết vấn đề cấp bách trước.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương