Phí Hình không thể phân biệt được cảm xúc hỗn loạn trong lòng mình. Trái tim chàng vẫn nhức nhối, vừa thương xót cho những gì nàng đã trải qua, vừa căm ghét Tiêu Thịnh đến mức muốn xé hắn ra thành trăm mảnh. Dù hắn đã chết, cũng không đủ để xoa dịu sự căm hận trong lòng chàng. Chàng lặng lẽ ôm nàng một lúc, gò má áp sát vào nàng, như thể chỉ có như vậy mới giúp chàng gạt bỏ được mọi suy nghĩ lộn xộn. Biết nàng đứng lâu sẽ mệt, chàng không ôm quá lâu mà kéo nàng ngồi xuống giường. Chàng đứng trước giường, cúi đầu nhìn nàng. Ánh mắt chàng quá phức tạp, sự im lặng xen lẫn với chút bối rối, trong đôi mắt vừa có sự đau lòng vừa chứa đựng sự cẩn trọng. Chung Ly lần đầu tiên thấy chàng như vậy, trong đôi mắt trong trẻo hiện lên một tia nghi ngờ. Nếu là vì lão phu nhân, chàng không nên như thế này. Trí óc Chung Ly hoạt động nhanh chóng, chẳng lẽ liên quan đến chuyện triều đình? Không, không đúng. Cảm giác như nó có liên quan đến nàng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương