Trịnh Linh Phi im lặng không nói gì, chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại. Một lúc sau nàng mới cất lời: “Trời cũng đã khuya, phu quân nghỉ ngơi sớm đi. Mái tóc đen óng mượt xõa dài xuống sau lưng, gương mặt nàng tái nhợt, vẻ ngoài tiều tụy, không còn sắc xuân như trước kia. Việc sinh nở khó khăn đã khiến nàng bước qua cửa tử một lần, giờ đây lại biết được, người em dâu tốt của mình chẳng những nhắm đến phu quân mà còn muốn lấy mạng của nàng và đứa trẻ. Ngày trước, những tiếng “tẩu tẩu” dịu dàng ấy, liệu có mấy câu là thật lòng? Trịnh Linh Phi thực sự đã quá mệt mỏi, chẳng muốn nghĩ thêm nữa. Trong mắt Lý Trưng thoáng hiện lên vẻ đau lòng, chàng tự mình thổi tắt nến. Đang định lên giường thì chợt nghe nàng nói: “Hôm nay thiếp thân có chút mệt, phu quân sang phòng của di nương nghỉ đi. Thân thể Lý Trưng khẽ cứng lại, trên gương mặt trắng trẻo thoáng hiện nét sững sờ. Trịnh Linh Phi chẳng bận tâm đến phản ứng của chàng, kéo chăn che kín mình, quay người nằm nghiêng và nhắm mắt lại. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương