Vừa dứt lời, đầu của Chung Ly đã bị Phí Hình gõ nhẹ một cái, “Nàng thật sự mong ta sủng ái người khác à?

Phí Hình hỏi như vậy là muốn xem nàng có giận hay không. Ai ngờ thần thái của nàng lại rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến chàng cảm thấy bất đắc dĩ.

“Vậy rốt cuộc hoàng thượng có sủng ái ai không? nàng lại hỏi thêm lần nữa, khiến lòng Phí Hình thấy dễ chịu hơn, chứng tỏ nàng cũng để tâm. Chàng muốn nghe thêm lời từ nàng nên cố tình trêu đùa: “Nếu ta thật sự sủng ái người khác, nàng định làm gì?

Trong lòng Chung Ly căng thẳng, đôi mắt đen láy trong trẻo nhìn thẳng vào chàng, “Thần thiếp có thể làm gì? Chẳng lẽ thần thiếp có thể ngăn cản hoàng thượng sủng ái người khác? Nếu hoàng thượng có người mới, thần thiếp chỉ mong ngài đừng quên lời đã hứa, rằng sẽ không phụ bạc thần thiếp.”

Phí Hình chỉ cảm thấy cô gái nhỏ trước mặt mình thật giống một tiểu hồ ly tinh, muốn cạy miệng nàng ra thật không dễ dàng. Chàng bĩu môi, “Ta còn chưa chăm sóc chu đáo được nàng, làm gì có thời gian sủng ái người khác? Hoàn toàn chẳng có ai cả.