Hôm nay, Phí Hình bận rộn hơn mọi ngày. Sứ giả vào kinh, việc đàm phán giữa hai bên có rất nhiều vấn đề cần chàng quyết định. Khi chàng trở về, trời đã khuya thanh vắng. Mặt trăng trên bầu trời đã treo cao, ánh sáng bạc dịu dàng bao phủ toàn bộ hoàng cung. Cung Khôn Ninh vẫn sáng đèn, những chiếc đèn này tất nhiên là để chờ chàng. Những ngày chàng về muộn, thường sẽ sai người báo cho nàng biết để đi nghỉ sớm. Phí Hình nghĩ rằng nàng đã ngủ rồi, nhưng khi vào phòng, chàng phát hiện nàng đang tựa nghiêng trên giường, vẫn đọc sách. Ánh nến chiếu rọi lên khuôn mặt nàng, làm nổi bật những đường nét kiều diễm, dịu dàng. Nhìn khuôn mặt trắng ngần thanh tú của nàng, trong lòng Phí Hình dâng lên một cảm giác ấm áp không thể diễn tả bằng lời. Chàng bước đến bên nàng, rút cuốn sách trong tay nàng ra. “Muộn thế này rồi, sao còn chưa ngủ?” Giọng chàng trầm thấp, lạnh lùng, gương mặt không cười làm người khác cảm thấy áp lực nặng nề. Dù Chung Ly đã không còn sợ chàng như trước, nhưng ánh mắt đen thẳm của chàng vẫn khiến tim nàng không khỏi đập nhanh hơn. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương