Ở phủ An Quốc Công, Lý Minh Khiết luôn mong ngóng phu quân trở về. Khi biết chàng cuối cùng cũng về phủ, nàng đã chuẩn bị một bát cháo yến sào, tự tay mang đến tiền viện. An Dực khá hài lòng với người vợ nhỏ đáng yêu này. Khi thấy nàng vui vẻ bước vào, khóe môi chàng khẽ nở một nụ cười. Những lời ngọt ngào lập tức thốt ra từ miệng, “Vất vả cho Khiết nhi rồi, sao lại tự mình mang đến? Chuyện vặt vãnh này cứ để cho nha hoàn làm là được. Lỡ nàng mệt mỏi thì chẳng phải làm vi phu đau lòng sao? Nói rồi, chàng đích thân đón lấy bát cháo yến, đặt lên bàn. Thật ra An Dực không thích món cháo dính dính này, nhưng gần đây nàng lại rất hăng hái đem cháo yến đến cho chàng. Mỗi lần nghĩ đến vị của cháo yến, An Dực lại muốn bỏ chạy. Nhưng đối diện với đôi mắt sáng long lanh của cô vợ nhỏ, ý nghĩ bỏ trốn của chàng dần tan biến. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Minh Khiết đỏ bừng, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nàng cười nói: “Phu quân làm việc vất vả như thế, thiếp chỉ là mang đến cho chàng một bát cháo yến, chẳng mệt chút nào. Phu quân mau ăn khi còn nóng đi. Trong lòng An Dực khổ không tả xiết, định tìm cách chuyển hướng vấn đề, cuối cùng lại nghĩ đến chuyện nhờ vả bạn bè. Bạn bè chính là để cùng chia sẻ khó khăn mà! Chàng nói: “Cũng không vội ăn ngay đâu, hiện giờ ta có chuyện quan trọng muốn nói với nàng. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương