Khi Chung Ly theo Thừa nhi đến thư phòng, Tiểu Hương đã cầm bút viết. Sau Tết, cô bé sẽ tròn mười một tuổi, trước đây chiều cao của cô và Thừa nhi gần bằng nhau, nhưng năm nay cô đã cao hơn Thừa nhi và Tiểu Tuyền hẳn một cái đầu, càng ngày càng có dáng vẻ của một đại tỷ.

Chữ của Tiểu Hương là đẹp nhất trong ba đứa trẻ, ngay ngắn mà lại có chút thanh thoát.

Chung Ly không nhịn được khen cô một câu. Tiểu Hương ngượng ngùng mỉm cười, dù được khen nhưng vẫn không tỏ ra kiêu ngạo.

So với cô, Thừa nhi thì vẫn hoàn toàn là một đứa trẻ. Cậu nhóc vừa viết xong liền nôn nóng đưa câu đối của mình cho tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đệ viết thế nào?”

Mấy tháng trước chữ cậu vẫn còn xiêu vẹo, giờ đã gọn gàng hơn nhiều, tiến bộ đáng kể. Chung Ly tất nhiên khen ngợi cậu hết lời, cuối cùng còn bảo cậu học hỏi Tiểu Hương tỷ.