Sáng hôm sau, khi Chung Ly tỉnh dậy, cổ họng nàng khô khốc. Vừa động đậy, người đàn ông bên cạnh cũng mở mắt, giọng chàng lười biếng, phảng phất sự thỏa mãn: “Ngủ ngon không?”

Nhớ lại mọi chuyện tối qua, khuôn mặt Chung Ly đỏ bừng. Nàng bỗng không dám nhìn thẳng vào chàng, muốn quay lưng lại để giấu mặt đi, nhưng khi nàng xoay người, một cơn đau nhói bỗng ập đến ở phần thắt lưng.

Cơ thể nàng đột ngột cứng đờ. Đã lâu lắm rồi nàng mới lại cảm thấy mệt mỏi thế này. Tối qua, chàng như một con dã thú đói khát suốt mười năm, dường như muốn nuốt chửng nàng vào bụng, khiến toàn thân nàng đau nhức không chịu nổi.

Bàn tay hơi chai của Phí Hình đưa xuống eo nàng, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng.

Chung Ly nhớ lại trước đây, mỗi lần chàng giúp nàng, chàng đều đòi lại cả vốn lẫn lời, điều này khiến nàng sợ hãi, vô thức đẩy chàng ra.