Ánh nắng xuyên qua những tán cây rậm rạp chiếu vào phòng, bao phủ lấy dáng hình thanh mảnh và xinh đẹp của Chung Ly. Nàng có một nhan sắc vô cùng xinh đẹp, khí chất thanh cao thoát tục. Cặp lông mày ngày thường luôn trong trẻo và điềm tĩnh, lúc này lại vương đầy sự kinh ngạc. Thu Nguyệt lau mấy vết nước trên áo nàng, sau đó cúi người nhặt chiếc cốc ngọc trắng rơi trên sàn. May mắn thay, chiếc cốc không bị vỡ. “Chủ nhân, người vào phòng thay y phục trước đi.” Chung Ly mới hoàn hồn. Hàng mi dài cong vút của nàng khẽ rung lên vài lần rồi mới hỏi, “Tin tức này có chính xác không?” Đối diện với ánh mắt mơ hồ của chủ nhân, Thu Nguyệt bỗng nhiên không biết trả lời thế nào. Suy nghĩ một lúc, nàng nói, “Chưa chắc là tin thật đâu, dù gì thì từ kinh thành đến Quảng Tây xa xôi, lời đồn đại có thể đã bị thổi phồng lên.” Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương