Tiếng pháo vang rền khắp kinh thành, những chùm pháo hoa rực rỡ, tựa như những bông hoa đầy màu sắc, nở rộ rực rỡ trên bầu trời, tia lửa bắn xuống đất khiến người xem thích thú, cười nói vui vẻ lùi lại phía sau. Bên ngoài càng náo nhiệt, bên trong quán trọ lại càng lạnh lẽo. Một nữ tử mặc áo đen đang đứng trước cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời đầy sao rực rỡ. Ánh mắt nàng có phần trống rỗng, ngọn nến lay động kéo dài bóng của nàng trên sàn nhà. Nàng cô độc đứng bên cửa sổ, gió lạnh thổi qua làm tôn lên dáng hình yểu điệu của nàng, đó chính là Lạc Cơ. Nàng cố giữ lấy hơi thở cuối cùng, giẫm lên đống xác chết, từ mộ phần hoang tàn bò ra, rồi giấu tên giấu họ đến kinh thành. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương