Trăng sáng treo cao, đêm tĩnh lặng như nước, bầu không khí trong tiểu viện càng thêm tịch mịch. Không biết từ lúc nào, tiếng dế kêu dần tắt. Phí Hình ngồi trầm mặc trong phòng rất lâu, lâu đến mức Tần Hưng tưởng rằng hắn sắp hóa thành một bức tượng. Tần Hưng nhẹ giọng khuyên: “Chủ tử, độc trong cơ thể ngài vừa mới được giải, hai ngày này nên nghỉ ngơi sớm một chút. Thuộc hạ đã phái người đi tìm Chung cô nương, chắc không lâu nữa sẽ có tin tức. Phí Hình mới mở mắt ra, nhìn hắn lạnh lùng: “Ngươi nghĩ chỉ dựa vào ám vệ có thể tìm được nàng sao? Tần Hưng không khỏi sững sờ. Đúng vậy, người của họ không nhiều, việc tìm kiếm chỉ trong phạm vi Sơn Đông đã đủ khó khăn, nay lại mở rộng đến Trung Châu. Chưa kể, có lẽ nàng đã đi về phương Nam, nếu nàng ở Trung Châu, những ngày qua chắc chắn đã có tin tức. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương