Thừa Nhi vừa nhảy xuống khỏi xe ngựa, liền hít thở không khí trong lành một cách say mê. Cậu bé nhảy nhót vui vẻ vài bước trên mặt đất, khi thấy có hoa dại bên đường, cậu liền chạy tới trước những bông hoa nhỏ đó và hỏi: “Tỷ tỷ, đệ có thể hái một bông không?”

Chung Ly không ngăn cản: “Cứ hái đi, chọn bông nào đệ thích nhất.”

Thừa Nhi vui vẻ hái một bông hoa, rồi vẫy tay gọi Chung Ly: “Tỷ cúi xuống.”

Chung Ly không hiểu nhưng vẫn cúi xuống. Ngay lúc đó, cậu bé đặt bông hoa nhỏ xinh lên búi tóc của cô. “Wow! Tỷ đeo hoa này trông đẹp lắm! Nhưng mà mặt tỷ thì xấu quá!”

Chung Ly bật cười, không biết nên nói gì: “Có xấu đến thế không?”