Tô Uyển Nghi nghe con trai nói vậy, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên: “Khoa Vượng, con thật sự nghĩ kỹ rồi chứ? Việc này… có được không?” Còn chưa đợi Tần Khoa Vượng trả lời, Tần Mộc Lam đã lên tiếng: “Mẹ yên tâm, không sao đâu. Có con ở đây, đến lúc đó dù có vấn đề gì, chúng ta cũng có thể cùng nhau bàn bạc.” Nghe mẹ nói vậy, Tần Mộc Lam bật cười nhìn Tô Uyển Nghi: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương