Nghe Tần Mộc Lam nói vậy, Tô Uyển Nghi và Diêu Tĩnh Chi đều gật đầu, không có ý kiến gì. Đàm Nghị không nhịn được nhìn Tần Mộc Lam thêm một chút. Ông không ngờ cô gái trẻ này lại cẩn thận đến vậy, nhưng cẩn thận một chút cũng tốt. Ông mỉm cười mà không nói gì thêm. Còn Bành Dương Vũ đứng bên cạnh, dường như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy lãnh đạo của mình, hắn cuối cùng vẫn không dám lên tiếng. Lần này đi cùng Tần Mộc Lam là bốn người, vì vậy cả nhóm cũng không cảm thấy nhàm chán, vừa nói vừa cười khiến thời gian trôi qua rất nhanh. Trong lúc trò chuyện, Đàm Nghị biết thêm về mối quan hệ giữa mấy người họ. Hóa ra đây là mẹ chồng, mẹ đẻ và chị dâu của cô gái trẻ này. Điều khiến ông bất ngờ nhất là người quyết định mọi việc lại là cô gái trẻ tuổi, còn chưa tốt nghiệp, và nhà máy mỹ phẩm kia cũng là do cô ấy thành lập. Thật đáng khâm phục, giới trẻ bây giờ thật sự quá giỏi. Khi đến giờ ăn, Tô Uyển Nghi mỉm cười nói: Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương