Thấy bà nội giận dữ, Tiểu Vũ càng nói nhỏ hơn.

“Chỉ là... chỉ là sáng nay, lúc chú Hai vừa ra khỏi nhà.

Diêu Tĩnh Chi nghe vậy, trực giác mách bảo rằng con gái mình để Tiểu Vũ làm thế chắc chắn không có ý tốt. “Không được, mẹ phải đi tìm cô con để hỏi cho rõ tại sao lại bảo con làm như vậy.

Nghe vậy, Tần Mộc Lam lập tức ngăn bà lại.

“Mẹ, không cần đi đâu. Tạ Triết Na đã về rồi.

“Gì cơ… Diêu Tĩnh Chi ngạc nhiên. “Sáng nay mẹ thấy nó đi làm mà. Vậy nó về lúc nào, giờ nó đâu rồi?

Tần Mộc Lam đứng dậy, định dẫn Diêu Tĩnh Chi đến phòng của Tạ Triết Na.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng xôn xao, lớn đến nỗi họ nghe rõ từ trong nhà. Nghe như có rất nhiều người đang đổ về một phía.

Tần Mộc Lam cũng nghe thấy và khẽ nhướng mày.

Chẳng lẽ không cần chờ đến chiều mà Diệp Hiểu Hà và Phùng Chí Minh đã bị phát hiện rồi?

Chưa kịp nghĩ nhiều, thím Phan ở nhà bên đã chạy tới.

Thím thấy Diêu Tĩnh Chi và Tần Mộc Lam ở nhà, liền vội vàng bảo: “Ôi dào… Tĩnh Chi, Mộc Lam, sao hai người còn ở nhà thế? Mau ra ruộng ngô đi. Nghe nói con gái ông trưởng thôn và thằng Phùng Chí Minh đang quấn lấy nhau trong đó. Mau mau, chúng ta cũng ra xem!

Thím Phan vừa nghe tin xong đã định chạy ra xem náo nhiệt.

Diêu Tĩnh Chi nghe vậy ngạc nhiên, “Gì cơ… hai người đó lại chui vào ruộng ngô à, thật hay đùa vậy?

“Thật chứ sao không! Cả làng đều đi xem rồi. Đừng nói nữa, đi nhanh thôi.

Cuối cùng, thím Phan kéo Diêu Tĩnh Chi chạy về phía ruộng ngô, còn Tần Mộc Lam cũng dắt Tiểu Vũ đi theo.

Nhưng đến ruộng ngô, Tần Mộc Lam bất ngờ thấy Tạ Triết Lễ cũng có mặt.

Tạ Triết Lễ trông thấy họ, liền chầm chậm bước đến bên cạnh Tần Mộc Lam.

“Tạ Triết Lễ, sao anh về sớm vậy?

Cô không thấy anh mang theo con mồi nào, nhưng cũng đúng, nếu có săn được thì chắc anh phải cất vào chỗ kín trước, không thể để người làng thấy.

Tạ Triết Lễ không nói gì thêm, mà hỏi thẳng Tần Mộc Lam, “Mộc Lam, em không sao chứ?

Hôm nay khi lên núi, Tạ Triết Lễ cứ cảm thấy bất an, như thể có chuyện gì đó sắp xảy ra, nên anh không còn tâm trí săn bắn nữa mà quay về sớm.

Vừa xuống núi, anh đã nghe tin về vụ việc trong ruộng ngô và đi cùng nhóm người đầu tiên đến đó. Đến nơi, anh nhanh chóng nhận ra Diệp Hiểu Hà và Phùng Chí Minh đang trong tình trạng không bình thường.

Tuy nhiên, Tạ Triết Lễ không để tâm đến họ mà lại lo lắng cho Tần Mộc Lam.

Diệp Hiểu Hà và Phùng Chí Minh từng gây khó dễ cho Tần Mộc Lam, giờ hai người họ lại rơi vào tình cảnh này, khiến anh nghi ngờ liệu họ có đang âm mưu chuyện gì xấu xa nữa không.

Nghe Tạ Triết Lễ hỏi thăm mình, lòng Tần Mộc Lam chợt dậy lên chút cảm giác ấm áp, cô nhìn anh một lát rồi mỉm cười đáp: “Em không sao, có chuyện là Diệp Hiểu Hà và Phùng Chí Minh kìa.

Tạ Triết Lễ thấy Tần Mộc Lam không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

Qua lời nói của cô, anh cũng cảm nhận được đây không phải chuyện bình thường. Anh muốn hỏi thêm, nhưng tình hình hiện tại không thích hợp, nên đành giữ im lặng.

Lúc này, vợ trưởng thôn hớt hải chạy đến. Thấy đúng là con gái mình và Phùng Chí Minh đang lén lút trong ruộng ngô, bà cảm thấy choáng váng.

Dù gì đó cũng là con gái mình, bà đành tức giận quát vào đám đông: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau đi làm đi! Thời gian rảnh rỗi đến đây hóng chuyện chi bằng nghĩ cách mà kiếm thêm điểm công!

Nói xong, bà vội lay lay con gái.

Nhưng dân làng nghe vậy chỉ bật cười chế nhạo: “Dì Lý ơi, chúng tôi cũng muốn làm lắm, nhưng vừa vào ruộng ngô thì thấy ngay con gái dì và Phùng Chí Minh lén lút như thế này thì làm sao mà tập trung được?

“Đúng đó, chúng tôi cũng không muốn xem đâu, chỉ muốn làm kiếm điểm công thôi mà.

Những lời này khiến cả đám đông phá lên cười.

Vợ trưởng thôn tức đến mức không biết nói gì, đành trừng mắt nhìn con gái mình đầy giận dữ.

Lúc này, Diệp Hiểu Hà từ từ tỉnh dậy, chỉ nhớ rằng mình muốn chạy trốn, nhưng Tần Mộc Lam đuổi đến và rồi cô ngất đi.

“Mẹ, sao mẹ lại ở đây?

Diệp Hiểu Hà ngơ ngác hỏi, nhưng rất nhanh sau đó cô nhận ra có gì đó bất thường. Khi nhìn rõ tình huống xung quanh, cô hét lên kinh hãi.

“Tôi đang ở đâu thế này? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Khi nhận ra những ánh mắt xung quanh đang nhìn mình một cách khinh miệt, Diệp Hiểu Hà mới nhận ra trên người mình chỉ khoác tạm một chiếc áo lỏng lẻo không biết của ai.

Nhìn thấy vậy, Diệp Hiểu Hà lại hét lên một tiếng nữa.

Nhưng không lâu sau, có người thắc mắc.

“Không đúng rồi, tôi nghe nói trưởng thôn định gả con gái lên thị trấn mà. Nghe đâu hôn sự đã được định rồi, vậy sao Hiểu Hà lại dính dáng đến Phùng Chí Minh thế này?

Nghe vậy, mọi người mới chợt nhớ ra.

Đúng vậy, chuyện trưởng thôn tìm chồng cho con gái đã gây xôn xao trong làng, ai cũng biết cả. Dù đám cưới gấp gáp nhưng các thủ tục cần thiết cũng đã xong, chỉ chờ ngày gả đi.

Lúc này, trưởng thôn cũng vừa hớt hải chạy đến.

Ban nãy ông bận bàn công việc với đội trưởng sản xuất nên không thể tới ngay được, nhưng khi thấy tình hình này, ông chỉ mong rằng mình chưa từng đến.

“Con hư đốn, nhìn xem mày đã làm chuyện tốt đẹp gì đây!

Diệp Hiểu Hà cứng họng không thể biện minh, chỉ lặng lẽ tìm kiếm bóng dáng của Tần Mộc Lam trong đám đông.

Khi thấy Tần Mộc Lam, cô ta không còn màng gì nữa, lập tức đứng dậy định lao vào cô.

Nhưng mẹ cô ta đã nhanh chóng kéo con gái lại.

“Hiểu Hà, con định làm gì? Mau mặc lại quần áo tử tế vào!

Nghe vậy, Diệp Hiểu Hà mới dần bình tĩnh lại. Cô cảm nhận được những ánh mắt ác ý xung quanh, vội vàng mặc lại quần áo.

Lúc này, Diệp Hiểu Hà mới nhìn thấy Tạ Triết Lễ đang đứng cạnh Tần Mộc Lam.

Nhìn cảnh này, cô vừa đau lòng vừa tràn đầy oán hận.

Tại sao… tại sao kế hoạch lại thất bại lần nữa? Hơn nữa, Tạ Triết Lễ đã xuống núi từ lúc nào? Chẳng lẽ lần này Tạ Triết Na thực sự đã lừa họ?