Tô Dương khẽ gật đầu. Phía sau núi thôn Vương Gia giờ chỉ còn vài người trông coi, máy móc thi công và vật liệu xây dựng sớm đã được rút hết. Còn mấy hàng rào che chắn? Một ngày là gỡ sạch – như vậy là đủ rồi. Dù sao thì tuyệt đối không để đám người Nhật này có được bất kỳ thứ gì thừa. Hơn nữa, mùa đông sắp tới, đất đóng băng, dù có muốn đào cũng phải đợi đến mùa xuân sang năm. Còn tận ba bốn tháng nữa. Tô Dương thực sự không tưởng tượng nổi, khi đám ngu ngốc kia đào được đống “rác vụn ấy lên, mặt chúng sẽ thế nào. Nếu Tập đoàn Hồng Hoàn có quay lại chất vấn anh? Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương