Ngay khoảnh khắc Tư Đông Hằng nhìn thấy Tư Tĩnh, cả người ông chấn động. Giây sau, nước mắt trào ra như suối. Ông dang tay, ôm chặt con trai vào lòng. “Con trai của cha… Tư Tĩnh cũng không thể kìm được, bật khóc nức nở. Bên cạnh, mẹ của Tư Tĩnh cũng lau nước mắt ràn rụa trên mặt. “Tiểu Tĩnh, mẹ và cha con từng nghĩ… đời này sẽ chẳng còn được gặp lại con nữa! Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương