Quan San San vừa kéo cửa xe, còn chưa kịp ngồi hẳn vào trong thì đã bị ánh đèn pha chói loà chiếu thẳng vào mặt khiến cô đứng sững lại tại chỗ.

Cô khẽ nhíu mày – giờ này rồi, sao công trường còn có xe chở vật liệu đến?

Tuy vậy, cô cũng không để tâm nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi vào ghế lái, hai bàn tay cóng lạnh được cô đưa lên xoa nhẹ để lấy lại chút hơi ấm. Mắt cô dừng lại trên màn hình điện thoại vẫn sáng, hiển thị cuộc gọi gần nhất.

Chưa tới năm phút, Tư Tĩnh chẳng nói gì nhiều – hầu như chỉ mình cô độc thoại.

Nhưng… như thế cũng đủ rồi.