Tư Dao khẽ cười cay đắng – mọi chuyện đã qua lâu đến vậy, giờ có nói cho Tư Đông Hằng biết sự thật, thì có ích gì? Cho dù ông ta có hối hận thì sao?Có thể khiến cha cô sống lại không? Nhiều khi, người ta dốc hết sức chỉ để đòi một lời xin lỗi, nhưng đến cuối cùng, lời xin lỗi đó còn rẻ hơn cả cỏ rác. Ăn cơm ở nhà xong, Tô Dương cũng mệt rã rời. Chuyển cả đêm đống vàng thỏi, tuy tinh thần rất phấn chấn, nhưng thể xác thì kiệt quệ không chịu nổi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương