Tô Dương đứng bên ngoài cánh cửa, lắc thử vài cái – không ngờ cánh cửa này lại chắc chắn hơn anh tưởng. Trong khi những cánh cửa gỗ bên ngoài đã mục nát hết thì cánh cửa này vẫn còn rất vững chãi. Anh lùi lại mấy bước, lao lên đá một cú – cánh cửa chỉ hơi rung rinh. Giang Vệ Quốc đứng bên nói:“Anh lùi lại chút,Rồi lấy đà chạy, tung một cú đá mạnh, cánh cửa bắt đầu méo mó. Quan Phi vỗ ngực:“Anh Dương, để em thử! Nói rồi, anh áp người vào sát vách hành lang, lấy đà lao mạnh vào cửa – “RẦM một tiếng vang lên, cánh cửa vốn đã mục và biến dạng lập tức bị húc bật mở. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương