Tô Dương tiến lại gần, bật đèn pin lên, soi khắp một lượt. Sau cánh cổng sắt là một hành lang hẹp và dài, không thể nhìn thấy điểm cuối. Bên trong tối đen như mực, hơn nữa đã là tháng Mười Một, thời tiết đang chuyển lạnh, còn trong hành lang này thì lại lạnh đến rợn người. “Bên cạnh hình như có đèn… Giang Vệ Quốc rút đèn pin ra soi vào bên trong. Trên bức tường phía đầu hành lang, lờ mờ có thể thấy những chiếc đèn chống cháy nổ phủ đầy bụi. Tiếp tục đọc truyệnBằng cách bấm Tự động mở Chương